Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 160: Chương 160: Kinh người chi tư




Là nhớ nhà sao?"

Tĩnh Tri hơi cúi đầu, đáy mắt hình như có nhợt nhạt đau thương: "Thế nào không muốn."

Mạnh Thiệu ĐÌnh đáy mắt thần sắc khẽ biến, nhưng chỉ ngoắc ngoắc khóe môi cười, vẫn chưa nói tiếp, chuyển hướng đề tài nói: "Không còn sớm nữa, em đi chuẩn bị đi, chúng ta nên đi rồi."

Tĩnh Tri gật gật đầu, sau khi đứng dậy không quên dặn hắn một câu: "Chuyện anh đáp ứng tôi không nên quên."

Hắn gật đầu nói: "Yên tâm."

Tĩnh Tri lúc này mới xoay người đi vào phòng tắm, một khắc kia nếu cô quay đầu lại, tất nhiên có thể nhìn thấy đáy mắt Mạnh Thiệu Đình chợt lóe lên vẻ lo lắng, tiếu ý cùng nhàn nhạt mỉa mai.

Tĩnh Tri thay y phục đi ra, Mạnh Thiệu Đình còn không quên thân sĩ lấy áo khoác ngoài cho cô, xã hội thượng lưu không thể thiếu y hương tóc mai ảnh, mà lễ phục dạ hội đẹp chính là dệt hoa trên gấm.

Thế nhưng sau sự mĩ lệ ấy, là sự lạnh lẽo, đó là suy nghĩ phạm trù trong vòng ấy.

Tĩnh Tri nghe hắn nói như vậy, không khỏi giương mi lên: "Nhị thiếu, anh ngược lại thực sự là đối với phụ nữ nhất đẳng một thân thân sĩ."

Cô ám biếm lời nói khiến cho Mạnh Thiệu ĐÌnh thay đổi sắc mặt, chợt khẽ cười một chút, đưa tay tiếp nhận áo khoác của cô khoác lên khuỷu tay, sau đó kéo hông của cô: "Đi thôi, em hơi nhanh mồm nhanh miệng đấy."

Tĩnh Tri xích một tiếng, cũng không để ý tới nữa, cùng hắn đi ra ngoài.

Vào ở biệt thự mai vườn đã lâu, đây là lần đầu tiên Tĩnh Tri có thể ra ngoài, xuyên thấu qua cửa xe có thể nhìn thấy hoàn toàn cánh đồng, cô có chút tham lam nhìn phong cảnh bên ngoài, nhiều loại hoa tựa như gấm cuối xuân đầu hè, vô cùng náo nhiệt, nhưng cô không được thân nhập trong đó.

"Mấy ngày này bắt em phải chịu buồn nhiều, anh cũng vội chuyện công ty, chờ anh rảnh, anh dẫn em ra ngoài chơi, thế nào?"

Hắn hơi nghiêng đầu, tay cầm một lọn tóc của cô nhẹ nhàng quấn một chút, lại kéo gần đến trước mặt, liền ngửi được mùi hoa sơn chi quen thuộc, chỉ cảm thấy một tinh thần sảng khoái nói không nên lời, nhịn không được bàn tay ở eo nhỏ của cô hơi dùng lực, đem cả người cô ôm vào trong lòng: "Tĩnh Tri, hãy ở bên cạnh anh đi, Thiệu Hiên có thể cho em những gì, anh có thể cho em gấp mười gấp trăm lần."

Tĩnh Tri khanh khách cười, đáy mắt lưu quang tràn đầy màu, ở trong ngực hắn ngẩng lên theo một điểm đẹp đẽ nhìn hắn: "Nói mơ đi."

Mạnh Thiệu Đình giương mi lên, bên môi nổi lên một mạt cười: "Thế nào, không tin?"

Tĩnh Tri trùng mắt, lông mi dài nhẹ nhàng rung động: "Tôi là người phụ nữ đầu tiên của Thiệu Hiên, cũng sẽ là người phụ nữ duy nhất của hắn kiếp này, hơn nữa, tôi là người vợ mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, nhị thiếu, anh làm sao so được với Thiệu Hiên..."

Bàn tay hắn theo vòng eo cô từng chút một siết chặt, mặt hắn liền theo tầm mắt cô chậm rãi buông xuống, môi ghé vào bên tai cô, Tĩnh Tri nghe được thanh âm chêu tức của hắn: "Tĩnh Tri...anh có thể đưa cho em, đảm bảo so với Thiệu Hiên thật là tốt, tỷ như...Anh so với hắn còn nhiều kinh nghiệm, nhất là..."

Hắn khiêu khích bên tai cô rồi nhẹ nhàng thổi một hơi: "Nhất là ở trên giường...Em nghĩ xem, một người đàn ông không hề có kinh nghiệm có thể cho em bao nhiêu khoái cảm? Hắn có thể so sáng với những vui vẻ mà anh đã cho em? Em quên trước khi chúng ta ly hôn, mỗi ngày, này đa dạng đi...Anh nhớ, mỗi lần em ở dưới thân anh đều mềm mại như nhau...Giống như bây giờ, mềm mềm, nóng nóng, trên người nóng dọa người, vật nhỏ, thực sự là nhiệt tình..."

Đầu lưỡi hắn thoáng qua tham nhập vào tai cô, khẽ liếm qua mà trong nháy mắt dẫn theo cảm xúc hơi tê dại: "Chỉ mới mấy câu nói đó, trông em, đều không chịu nổi?"

Bàn tay của hắn cách áo khoác ngoài của cô đến trước ngực cô, khẽ cười một chút chấn động màng nhĩ Tĩnh Tri, cô cảm giác toàn thân giống như trong biển lửa, nóng ran khó chịu, mà trong đầu cũng ong ong, tựa hồ như không tìm nổi một tia thanh tỉnh...

"Vô sỉ..."Cô dùng sức đẩy tay hắn ra, lại cảm thấy thân thể run lên, Tĩnh Tri xoay người, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.

"Anh vô sỉ cũng không phải hai ba ngày." Hắn lười biếng liếc cô, khóe môi nhàn nhạt câu lên một mạt cười.

Tĩnh Tri hung hăng chà xát mặt mình, xoay người nhìn ngoài cửa sổ, không hề phản ứng hắn.

Mạnh Thiệu ĐÌnh dần dần cũng thu lại tiếu ý, trong lòng lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của cô, lại một lần nữa xác nhận, cô cùng Thiệu Hiên tình cảm thực sự sâu đậm.

Hắn tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái, thân thể này mỗi một chỗ, nguyên đều là của hắn, lại bị người khác nhúng chàm, đối với một người đàn ông có tính chiếm hữu mạnh mà nói, giống như một loại nhục nhã không thể chịu đựng được.

Huống chi...Mạnh Thiệu ĐÌnh trong lòng tự biết, Mạnh Thiệu HIên sẽ không so với hắn sai, chỉ biết so với hắn cường, thứ nhất hắn đã qua ba mươi, thứ hai, hắn có gương mặt tuấn dật cùng đáy lòng hắn rộng lượng, bọn họ ở chung một chỗ, ngay cả hắn đều cảm thấy thực sự là quá xứng đôi.

Nghĩ tới đây, Mạnh Thiệu Đình bỗng nhiên giật mình.

Tâm tư của hắn, lúc nào biến thành kì quái như vậy...

Thật giống như hắn ăn giấm chua của Thiệu Hiên vậy.

Ghen? Mạnh Thiệu Đình nghĩ tới đây liền cảm thấy buồn cười, chuyện như vậy có thể phát sinh ở bất luận kẻ nào, đều sẽ không phát sinh ở trên người hắn.

Hắn thừa nhận chính mình bị Phó Tĩnh Tri hấp dẫn, nhưng chỉ có vài phần hảo cảm mà thôi, hắn không có khả năng lấy cô, cũng không có khả năng cùng cô cả đời, mục đích của hắn từ đầu chí cuối, bất quá chỉ muốn cô làm tình phụ của hắn.

Bị người phụ nữ giàng buộc tâm tư, dựa theo Bắc Thành nói, đây quả thực là chuyện đáng buồn nhất của người đàn ông.

***********

Hai người mặc dù gần trong gang tấc, lại ôm các tâm sự khác,Tĩnh Tri tâm tư chìm nổi, dưới đáy lòng lại tính toán, nếu thấy Thiệu Hiên nên thế nào, với tính cách của Thiệu Hiên, nhất định là liều mạng mang cô đi, mà Tĩnh Tri rõ ràng biết có muốn chạy, căn bản không có khả năng.

Thế nhưng cứ như vậy lưu lại sao? Mặc dù từ lúc cô xuất viện cho tới bây giờ, hắn chưa từng chạm qua cô, thế nhưng cô biết, tóm lại sẽ có ngày đó, mà đến lúc đó, cô sẽ làm thế nào?

Đi, đi không được, lưu lại, nhưng lại không có cách nào làm cho chính mình thật tâm bình khí lưu lại trả thù Mạnh gia.

Nên làm cái gì bây giờ? Tĩnh Tri không khỏi nhíu chặt mi tâm, mà giờ khắc này, xe cũng đã chậm rãi ngừng lại.

Tĩnh Tri ngẩng đầu nhìn lên, là ở bên ngoài một cửa hàng có tiếng, lúc này mới nhớ tới, hắn muốn dẫn cô đi chọn lễ phục.

"Xuống xe đi." Hắn khẽ đẩy cô một chút, nhàn nhạt nhìn cô, đưa tay tới trước mặt cô.

Tĩnh Tri hơi chần chừ, nhưng cũng đưa tay ra, mặc hắn nắm xuống xe.

Trong cửa hàng người đã đợi từ sớm,chỉ vì một mình cô mà phục vụ.

Tĩnh Tri theo hắn vào, đáy lòng không khỏi lãnh trào, thoạt nhìn, cô lúc này bị sủng nịnh, cũng có thể cùng các tiểu thư xinh đẹp một phen như nhau.

Số phận đúng thật làm cho người ta đoán không ra, lúc trước khi ly hôn, ai ngờ sẽ có ngày này đâu.

Ai ngờ đến người đàn ông nhẫn tâm bạc tình kia , sẽ có thời khắc nhu tình như vậy, với cô, người vợ trước tướng mạo thường thường, chật vật không chịu nổi hai chữ "sủng nịnh."

Tĩnh Tri một đường đều ở đây nhẹ nhàng mỉm cười, cả phòng xa hoa, cẩm phục như mây, không thể nghi ngờ đều là những thứ phụ nữ yêu nhất, cô cũng không ngoại lệ, coi như toàn bộ tinh thần đều bị hấp dẫn...

Mạnh Thiệu Đình cũng tự mình đi chọn, cầm vài món giơ lên, Tĩnh Tri đều lắc đầu.

Mặc dù hắn thích nhìn cô mặc những y phục kiều diễm, như vậy làm cho làn da khí sắc cô đều tốt, nhưng cô chỉ thích những y phục đen trắng trang nhã.

"Em quả thực là kén chọn..." Mạnh Thiệu ĐÌnh lại nhìn cô một lần nữa lắc đầu, không khỏi thở dài một tiếng, tựa sủng nịnh cười một chút: "Được, đại tiểu thư, tự em chọn đi, thích cái gì thì chọn cái đó, anh ở chỗ kia chờ em."

Mạnh Thiệu Đình chỉ sô pha nghỉ ngơi, Tĩnh Tri gật đầu cũng không ngẩng lên nhìn, ngón tay thon dài mềm mại lướt qua những bộ đồ mềm nhẵn quý báu, lúc chuẩn bị rời sang chỗ khác, bỗng nhiên dừng lại...

Cô xoay người, nhìn trúng một bộ lễ phục màu trắng, là một bộ lễ phục thêu kiểu Trung Quốc, một đường họa tiết hình sơn thủy trải ngực đến tận chân , Tĩnh Tri không nhìn không rời mắt, đáy lòng xuất hiện một thanh âm, chính là nó.

Cô bán hàng tiếp nhận, y phục, Tĩnh Tri đi chọn giầy, cô biết mình vóc dáng không cao, thế nhưng lễ phục, cô chọn một đôi màu đen, phối hợp với quần dài màu trắng rồi vào phòng thử.

Mạnh Thiệu ĐÌnh nhìn thấy người phụ nữ rất xa dưới ánh đèn kia, hắn không phải không thừa nhận, Phó Chính Tắc không hổ là một đời nho thương, thư hương môn đệ xuất thân chính là không giống người thường, giáo dưỡng Tĩnh Tri, dáng vẻ, khí chất, không chỗ nào mà không phải thượng thừa, càng đáng quý chính là trên người cô không có thái độ nhà giàu hay tiểu thư kiêu căng cùng vênh mặt hất hàm sai khiến.

Giống như một bức tranh trầm tĩnh thoái mái, đoan trang uyển chuyển, tại đây dạng táo bạo trong xã hội, cơ hồ đã không có chỗ có thể tìm ra.

Mạnh Thiệu Đình ngồi đó, đáy lòng nổi lên một tia cô đơn không nói nên lời, coi như, mình tận lực bỏ qua tất cả, sau bao năm mới hoảng hốt phát hiện, những gì mình tìm kiếm cho tới nay, lại là chính tay mình tường buông tha.

Hắn thích cô sao? Không thể nghi ngờ bây giờ là thích, chỉ là cái thích này, giống như thời trẻ cùng đồng bọn đi siêu thị, phát hiện thứ đồ chơi đang sốt dẻo còn lại cái cuối cùng, mặc dù kì thực trong lòng không phải là rất thích loại đồ chơi này, thế nhưng cũng bởi vì chỉ còn lại một, cũng bởi vì tiểu đồng bọn thập phần thích, vì thế liền cố nài đoạt lấy, mua được đến tay.

Cũng ấu trĩ như đứa nhỏ, buồn cười, thích.

Hắn đang nghĩ đến điều đó, cô cũng đẩy cửa chậm rãi đi ra...

Ánh đèn trong cửa hàng sáng như ban ngày, Mạnh Thiệu ĐÌnh xa xa nhìn thấy Phó Tĩnh Tri đứng trước gương soi đưa lưng về phía hắn.

Mái tóc dài của cô xõa ở trước ngực, lộ ra phần lưng phía sau tinh xảo, tinh xảo như một chú bướm đang muốn bay lên, hắn không khỏi đứng lên, từng bước một hướng cô đi đến.

Hắn đi tới phía sau cô, nhìn cả người cô ở trong gương.

Váy quả nhiên cực kì đẹp, mà da thịt trắng như ngọc của cô tựa hộ như hòa cùng nhau, giầy tựa hồ như rất cao, cô thoạt nhìn lại yêu kiều duyên dáng tựa như còn bảo lưu hơi thở của một tiểu cô nương.

"Bộ lễ phục này có tên là đạp tuyết sơn thủy." Tĩnh Tri một hơi mím môi: "Thế nào?"

Hắn nhìn má lúm đồng tiền của cô trong gương, gật đầu ca ngợi: "Rất đẹp."

Cô cười rất ngượng ngùng, chỉ một ngón tay trước ngực: "Mạt ngực hình thức, thế nhưng rất không nội dung đâu..."

Mạnh Thiệu ĐÌnh cúi đầu, đối diện nơi trắng như tuyết kia ẩn hiện khe rãnh, hắn chỉ cảm thấy não giữa ầm ầm nổ tung, ánh mắt rơi vào nơi mềm mại nhô ra, lại không có cách nào lấy ra.

Tĩnh Tri nghe được câu trả lời của hắn, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn thẳng vào bộ ngực sữa lộ ra một nửa của mình, mặt dần dần nóng hổi, huých khuỷu tay đánh tới người hắn: "Mạnh Thiệu ĐÌnh!"

"KHông...cứ như vậy, rất đẹp mắt." Đầu óc hắn chuyển rất nhanh, tay vuốt tóc cô để che bớt xấu hổ, Tĩnh Tri lại không để ý tới, xoay người nhìn chính mình trong gương: "Tóc làm thế nào bây giờ?"

"Tóc em rất sáng rất thẳng, cứ để như vậy rất đẹp."

Hắn đẹp tóc của cô xõa trước ngực, ngón tay lơ đãng đảo qua nơi mềm mại của cô, xúc cảm mềm nhẵn nõn nà, bất giác tim đập nhanh mấy phần, Mạnh Thiệu ĐÌnh lại giả vờ như không bắt bẻ, lại sửa tóc cô thêm mấy cái, mới chậm rãi đem tay mình trước ngực cô lấy ra.

Kì thực, hắn cũng muốn dùng tóc che khuất ngực cô, để những người đàn ông khác khỏi chú ý.

"Vậy được rồi, nghe lời anh,cứ như vậy được rồi." Tĩnh Tri gật gật đầu, xoay người lại: "Cứ như vậy?"

Mạnh Thiệu Đình ôm cô, cười tươi sáng: "Cứ như vậy! Không cần làm gì nữa, đêm nay những người phụ nữ kia đều phải ghen tị với em đấy."

Tĩnh Tri giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái: "Nói bậy, tôi thuộc cái dạng gì tôi biết rõ ràng, bốn chị em Phó gia, tôi là người xấu nhất."

Nói tới Phó gia, đáy lòng Tĩnh Tri bỗng nhiên đau xót, nhưng lại rất nhanh đem nó gạt đi.

Đúng vậy, cô là đứa con gái xấu nhất Phó gia, nhưng là người cha thương yêu nhất, còn nhớ rõ lúc mười mấy tuổi, cha đã từng đắc ý đem cô nói với thúc bá: "Đây là con gái ta yêu nhất, khí khái học thức phong thái, đều cực kì giống ta! Sau này lớn lên, tất nhiên bất phàm!"

Khi đó cha hăng hái, nho nhã như nhân vật nổi tiếng Ngụy Tấn...thế nhưng giờ quay đầu lại, phát hiện trước kia như mộng, hồi ức ấy chỉ còn lưu lại ở năm tháng...

Mà một ngày nào đó, hồi ức này cũng dần tan biến mất, dần dần bị cô lãng quên, người sống vài chục năm, bất quá là khắc ghi, nhớ rồi quên, đến cuối cùng khi chết đi, mới phát hiện sống cả đời này bất quá chỉ là nhất thời, giấc mộng Nam Kha, tất cả, bất quá là công dã tràng.

Tất nhiên bất phàm? Cha, hiện tại con như vậy âm u, hiện tại đem mình đẩy vào địa ngục, còn có thể là người mà cha đã từng tán thưởng, là Tĩnh Tri bất phàm sao?

Người sẽ thất vọng sao? Cha, nếu như người còn sống, người sẽ nghĩ như thế nào về con?

Không, con căn bản đã không có lựa chọn, sớm đã không còn lựa chọn.

"Ai nói em xấu nhất?" Mạnh Thiệu ĐÌnh cầm áo khoác mặc cẩn thận cho cô rồi hướng bên ngoài đi, lại liếc nhìn cô một cái: "Theo anh thấy, bốn chị em nhà em, đẹp nhất cũng không phải là Tĩnh Nghi."

"Vậy là ai? Tĩnh Ngôn sao?" Tĩnh Tri kinh ngạc mở miệng, nói ra cái tên sau kia, lại là hơi một hồi.

Cô đã năm năm không từng nói qua cái tên Tĩnh Ngôn này.

Cô ta yêu chính là anh rể của mình, nhưng lại bị chính mình tàn nhẫn đánh nát mộng đẹp, bức em gái đi tha hương.

Cô ta từng là chị em thân mật nhất, cũng là chị em tin cậy nhất, nhưng cũng là nữ nhân cô hận thấu xương nhất.

Mạnh Thiệu Đình liếc nhìn cô một cái, bỗng dưng lại biến sắc, hắn đem cửa xe mở ra, đỡ cô đi vào, ngồi vững vàng bên cạnh cô mới chậm rãi nói:

"Tĩnh Tri, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng thích Tĩnh Ngôn."

Tĩnh Tri sửng sốt, bỗng nhiên mỉm cười: "Anh nói điều này làm gì? Tôi không để ý."

Mạnh Thiệu ĐÌnh nhẹ nhàng cầm tay cô, trong xe chớp mắt yên tĩnh, tay cô thật lạnh, ở trong lòng bàn tay hắn hơi run, hắn biết, tổn thương đến bất kỳ nữ nhân nào mà nói, cả đời đều là ác mộng.

Mặc dù năm đó cô chưa từng nói quá với hắn một câu, thế nhưng hắn cũng rõ ràng.

"Năm đó cùng Tĩnh Ngôn..." Hắn hơi quay đầu sang nhìn cô, con ngươi sáng sủa, tựa như không để ý nhẹ nhàng cười: "Mặc dù đã qua lâu như vậy, thế nhưng, anh còn muốn nói với em một tiếng xin lỗi, mặc kệ nói như thế nào, sự kiện kia, là sai lầm của anh, anh xin lỗi em."

Tay cô lại run mấy phần.

Hồi lâu Tĩnh Tri mới nhẹ nhàng mở miệng: "Đều đã qua, tôi không muốn nghe đến những chuyện trước kia."

"Đúng vậy, đều đã qua." Hắn cúi đầu than thở một tiếng, hai người đều trầm mặc.

Xe dừng lại ở ngã tư đường đừng đèn xanh đèn đỏ. Thành thị ban đêm mĩ lệ nghê bồng.

"Tĩnh Tri, em nói xem ,nếu như khi đó nói cho anh biết...Nói cho anh biết em có thai, chúng ta bây giờ như thế nào?"

Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn lại nhẹ run lên một cái, trầm mặc đi qua, thanh âm Tĩnh Tri vang lên: "Trên đời này không có nếu như, tôi chưa bao giờ hao phí tâm tư để nghĩ những thứ vô dụng này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.