Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 96: Chương 96: Là cô, hay không phải là cô




Trong lòng Mạnh Thiệu Đình nghĩ ngợi, anh đang chờ đợi điều gì đây mà cũng đang sợ hãi điều gì đây? Mảnh đất kia, tất cả đều vô cùng quen thuộc mà giờ đây sao xa lạ đến thế.

Anh hơi xoay mặt đi,nhìn mây cuốn mây tan bên ngoài cửa sổ mạn tàu bay. Hóa ra, cả một khoảng thời gian khá dài như thế, quay đầu lại nhìn lại, cũng chỉ như Thượng Đế trên trời, chớp mắt một cái.

********

"Cái giá của lão tổng công ty Thịnh Hâm cũng khá lớn đấy chứ nhỉ, chúng ta cũng đã tới ba lượt rồi mà vẫn chưa được gặp. Cho dù thế nào thì công ty của chúng ta cũng đã bắt đầu chuẩn bị đưa ra thị trường rồi, sao lại vẫn còn kiểu không thèm để người khác ở trong mắt như vậy chứ?" Lâm Thi tức giận thở dài đánh sượt một cái, rút phựt chiếc khăn quàng cổ bằng len thật dầy, lượn vòng vòng quanh Tri Tri.

"Chị Lâm, chúng ta cứ cố chờ một chút đi, Tổng giám đốc Đỗ không gặp chúng ta nhất định là có lý do của mình. Dù sao Tổng giám đốc của Thịnh Hâm cũng là ông trùm bất động sản, một ngày kiếm bạc tỷ, nói không chừng chờ đợi cũng không vô ích đâu." Tính Tri Tri vốn nhẫn nại, cô nói an ủi Lâm Thi.

"Cái rắm ấy! Thế này là cái quái gì vậy? Đúng là đồ tự cao tự đại! Coi thường hai chúng ta là phụ nữ chứ gì!" Lâm Thi tính tình nóng nảy, quát to lên một câu làm cho người đi ngang qua ai cũng phải liếc nhìn. Tri Tri cuống quít kéo Lâm Thi sang một bên: "Chị Lâm, xem chừng cũng đã trưa rồi, nếu không chị đi về trước đi, em ở lại nơi này chờ. Dù sao thì cũng vẫn phải đợi đến khi tổng giám đốc Đỗ hết bận đã, chị cứ đưa hợp đồng cho em, em đã đi theo chị tương đối lâu rồi, chả lẽ em lại không học được một chút gì đó. Nếu như em có thể làm được, dĩ nhiên là chuyện tốt, nếu như em không làm được, chúng ta cũng không thiệt hại gì đúng không?"

Tri Tri lấy hết dũng khí mở miệng, hôm nay chị Lâm cứ luôn nhìn đồng hồ, nhất định còn có chuyện gì khác đang chờ chị ấy rồi. Mặc dù Tri Tri biết mình không có kinh nghiệm gì, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với chuyện thương trường, nhưng hợp đồng đã chuẩn bị xong từ lâu, bản thiết kế cô cũng đã rất quen. Cô tự nhận nếu như không quá căng thẳng hoặc là gặp phải chuyện gì lớn ngoài ý muốn, cô có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ lần này!

"Tri Tri... Em làm được không?" Mắt Lâm Thi sáng lên, rồi lại có chút do dự nhìn Tri Tri, mà lúc này, điện thoại di động của cô lại rung lên ầm ầm. Lâm Thi vừa lấy ra nhìn, lập tức con mắt trợn lên như muốn rách ra, ngón tay thon dài nhấn nút nghe, còn chưa nâng đến bên tai đã bắt đầu mắng: "Cô cái *** định chạy đi đầu thai à? Là con người hèn hạ của cô đi tìm chị đây để đàm phán nhé, cô ngồi chờ một lát thì sẽ chết có phải hay không? Nửa giờ sau sẽ gặp!"

Lâm Thi cúp điện thoại cái rụp, thở một hơi nặng nề tức giận đến mức nói không nên lời. Chiếc điện thoại trong tay bị cô siết chặt, hận đến mức chỉ muốn ném nó ra ngoài, nhưng cô vẫn còn nhịn được, không đáng, con tiện nhân kia không đáng để cô hy sinh đồ của mình!

"Chị Lâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tri Tri nhìn Lâm Thi đôi mắt thoáng trở nên tối lại, dường như bị tiều tụy rất nhiều, không khỏi lo lắng mở miệng hỏi thăm.

Lâm Thi gắt gao cắn môi, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: "Không có gì, gặp phải một con đàn bà đê tiện thôi! Đành vậy, trước hết em cứ chờ ở đây, chỉ có điều là đợi một lát nữa, chớ có quên ăn cơm đấy, cũng đừng có liều chết mà đợi chờ một cách ngu ngốc. Nếu như hắn không chịu gặp, chúng ta cũng không vội vàng, lập tức đi luôn, nhớ chưa? Chớ để cho mình thua thiệt."

Lâm Thi tha thiết dặn dò lại mấy câu, lúc này mới xoay người đi trong lòng đầy lo lắng. Tri Tri đứng từ phía xa nhìn theo bóng dáng thon dài và cố chấp của Lâm Thi đã đi xa. Dường như cô vừa đi vừa đưa tay lên gạt lệ, lại vừa như không, Tri Tri cũng thoáng trố mắt nhìn. Chị Lâm tốt như vậy, một người phụ nữ mạnh mẽ như thế, nhưng lúc này vẫn đang phải đối mặt với vấn đề tình cảm, toát ra đầy vẻ nhu nhược và bất đắc dĩ. Chẳng lẽ là phụ nữ, trong tình yêu nhất định đều phải chịu hết khổ sở hay sao?

Tri Tri còn đang ngẩn người nhìn theo bóng lưng Lâm Thi, lại chợt nghe thấy trong đại sảnh yên tĩnh trở lại. Cô kinh hãi quay đầu lại, đã nhìn thấy thang máy dành riêng cho tổng giám đốc ở phía bên kia “đinh” một tiếng rồi mở ra. Một người đàn ông khoảng ngoài bốn mươi tuổi, cực kỳ nho nhã đang được mấy người thuộc hạ vây quanh cùng đi ra. Tri Tri đã từng nhìn thấy ảnh của vị tổng giám đốc công ty Thịnh Hâm ở trên tạp chí thương mại, cho nên chỉ liếc qua một cái cô đã nhận ra được ngay.

Nhịp tim của Tri Tri đập thình thịch, bản thiết kế cùng với sổ sách trong tay tưởng chừng như nặng ngàn cân vậy. Theo thói quen, cô thấy khiếp đảm định né tránh, bởi vì khí chất của người nọ thật sự là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đã đến ba bốn lượt mà vẫn không gặp được tổng giám đốc Đỗ. Hơn nữa cô đã cam kết với chị Lâm rồi, nếu như hiện tại nhìn thấy tổng giám đốc Đỗ, mà mình lại chạy trối chết, không khỏi có chút quá hèn nhát!

Tri Tri nghĩ tới đây, cuối cùng lấy hết dũng khí, cô chỉnh sửa lại y phục của mình một chút. Chiếc áo khoác dài màu đen, chiếc váy ôm dáng bút chì phối hợp với đôi giày cao gót. Hôm nay cô chải đầu vô cùng chỉnh tề, không để kiểu tóc búi cao ở sau ót nữa , lúc ra cửa còn trang điểm một chút rất trang nhã, thoạt nhìn dáng vẻ không đến nỗi tệ lắm. Tri Tri có một chút lòng tin, hít sâu một hơi, chờ Đỗ Mặc Nhiên đi tới.

Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

"Tiên sinh ngài khỏe chứ, xin hỏi ngài có cần giúp điều gì không?" Tiểu thư ở quầy lễ tân vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông trước mặt, hai mắt không khỏi tỏa sáng, tiến lại gần người đàn ông kia. Ông ta có vóc dáng thật cao mặc một chiếc áo khoác bằng vải ka-ki mầu đen, mái tóc cắt cực kỳ đẹp, đeo một chiếc kính tròn kiểu kinh điển, một tay cắm vào túi của chiếc áo khoác, bước đi đầy khí thế hiên ngang, khiến người khác nhìn một cái dường như đã bị phong độ tư thái của anh cuốn hút luôn.

"Xin hỏi, Tổng giám đốc các cô có ở đây hay không?" Mạnh Thiệu Đình rất thoải mái tháo kính ra, đôi mắt hẹp dài liền lộ ra con ngươi đen như mực. Tiểu thư lễ tân nhìn anh có chút sững sờ, nhưng vẫn miễn cưỡng thu lại ánh mắt nhìn gần như đờ đẫn của mình. Phải nói người đàn ông này nhìn rất đẹp mắt. Phó tổng của các cô khác xa với người đàn ông này. Chỉ có điều, khí chất và trình độ của Phó tổng... dường như còn cần phải được nâng cao thêm...Tổng hợp lại, người đàn ông trước mặt này đáng để cho phụ nữ tương đối dễ nhìn hơn, nếu như ông ta không có vẻ lạnh lùng, khó có thể tiếp cận để nói chuyện như thế.

"Xin hỏi, ngài muốn hỏi Tổng giám đốc Kiều của chúng tôi phải không?"

Mạnh Thiệu Đình hơi cau mày, lập tức lại nói thêm một câu: "Không, tôi muốn hỏi Phó tổng giám đốc của các cô kia."

Không ngờ bài học đầu tiên là biết giả dạng đã làm khá tốt, anh biết Tam đệ nhà mình đã cố ý che giấu thân phận, đương nhiên sẽ không phải là đại BOSS của Nhất Phẩm Tĩnh Hiên.

"Tiên sinh muốn tìm Tam Thiếu ạ, rất xin lỗi, bây giờ Tam Thiếu không có ở đây, ngài ấy đã đi ra ngoài rồi ạ."

Tiểu thư lễ tân vừa mới mở miệng lễ phép trả lời xong, Mạnh Thiệu Đình đã lại hỏi tiếp một câu: "Ở đây có phải là có một người trợ lý họ Tống không ?"

"Có ạ, nhưng mà trợ lý Tống cũng không có nhà, cô ấy đã ra ngoài đi gặp khách hàng rồi."

Mạnh Thiệu Đình thoáng nhíu mày, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Vậy sao."

Trong tay anh vẫn đang cầm chiếc kính, anh ngắm nghía một chút rồi dừng lại, lúc chuẩn bị rời đi, anh thoáng nhìn thấy bên cạnh có một xấp giấy in màu để ngay ngắn, lại thấy có mấy dòng chữ ghi cái gì như liên hoan mừng ngày lễ Giáng sinh. Anh vốn không thèm để ý, nhưng tiểu thư lễ tân cũng nhanh tay lẹ mắt cầm lên, mở tấm áp phích đó ra, đưa tới, nhiệt tình cười nói: "Tiên sinh xin dừng bước, đây là áp phích tuyên truyền buổi liên hoan mừng lễ Giáng sinh của Công ty Nhất Phẩm Tĩnh Hiên chúng tôi. Đến lúc đó Tổng giám đốc Kiều của chúng tôi và Tam Thiếu cũng sẽ có mặt, tiên sinh có hứng thú có thể đi xem một chút."

Lúc đầu Mạnh Thiệu Đình vốn không muốn nhận, nhưng ánh mắt lại bị dòng chữ in trên tờ áp phích tuyên truyền thu hút: Người biểu diễn tiết mục thứ ba: tiểu thư Tống Tri Tri - độc tấu Piano, tiết mục được mọi người mong đợi nhất.

Tống Tri Tri? Trong lòng anh lặng lẽ đọc lại cái tên này một lần nữa, chợt ngẩng đầu lên hỏi: "Xin hỏi tiểu thư Tống Tri Tri này chính là trợ lý Tống phải không?"

"Đúng vậy, cô ấy là trợ lý ở bên cạnh Tam Thiếu."

"Cô ấy là người ở đâu vậy? Tên của cô ấy gọi là Tống Tri Tri sao? Trước kia cô ấy làm gì?" Không biết tại sao Mạnh Thiệu Đình lại cảm thấy có chút bất an. Cái tên này, gần như làm anh ngay lập tức liền liên tưởng đến Tĩnh Tri. Trong tên của các cô gái, tên dùng chứ Tri này cực kỳ ít. Đến anh cũng chỉ nhìn thấy có một cái tên gọi có chữ Tri này mà thôi, đó là Tĩnh Tri.

"Chính là người này đấy ạ, trước kia cô ấy làm việc ở nhà hàng đưa đồ ăn mua ngoài, sau này... Sau này không biết chuyện gì xảy ra nên đã tới công ty chúng tôi."

Mi tâm Mạnh Thiệu Đình cau chặt hơn, chút tin tức này khiến anh hoàn toàn không sao phán đoán nổi.

"Cô còn biết những chuyện khác của cái cô trợ lý Tống này nữa không?"

Trai đẹp đúng là có tác dụng rất lớn, tiểu thư lễ tân cũng không chút kêu ca bị làm phiền, ngược lại, còn hết sức nghiêm túc nhớ lại hồi lâu mới ồ một tiếng, nói: "Tôi nghe nói nhà cô ấy rất nghèo, hồi nhỏ cũng không được đi học, phải ra ngoài làm việc, phải chịu rất nhiều khổ sở. Mẹ của cô ấy còn bị bệnh nữa, cuối cùng không biết như thế nào mà lại biết Tam Thiếu của chúng tôi, hiện giờ, cuộc sống chắc là cũng không đến nỗi quá nghèo nữa..."

Mạnh Thiệu Đình nghe đến đó, chợt thở phào nhẹ nhõm, cô gái này không phải là Phó Tĩnh Tri, Tĩnh Tri đã từng học đại học, hơn nữa đầy bụng chữ, lại rất có tài, cũng không giống bộ dạng như người mà cô tiểu thư lễ tân kia miêu tả. Không biết tại sao tâm tình anh liền thư thái hẳn, gương mặt vốn lạnh lùng chợt nổi lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn tiểu thư lễ tân trầm giọng nói: "Cám ơn cô, buổi liên hoan mừng ngày Giáng sinh đó tôi sẽ tới thăm cô, hẹn gặp lại."

Anh lịch sự khẽ xoa cằm, lúc này mới đặt tờ áp phích kia xuống, xoay người đi ra ngoài.

Cho đến khi anh đi đã rất xa, biến mất trong màn sương âm u không còn nhìn thấy đâu nữa, tiểu thư lễ tân mới kín đáo thở dài, thu hồi ánh mắt lầm bầm nói: "Đẹp trai như vậy, cũng không biết đã kết hôn rồi hay chưa nhỉ, người đâu mà nhìn vừa đẹp mắt, lại vừa lịch sự... Trời ạ, nếu như mình có thể làm bà xã của anh ấy, nhất định suốt ngày mình phải hát quá!"

Mạnh Thiệu Hiên vốn chuẩn bị về công ty, chợt nghĩ đến hôm nay Tri Tri và Lâm Thi cùng đến Thịnh Hâm. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe một chút, hôm nay buổi sáng còn quang đãng là thế, hiện giờ đã trở nên âm u. Tay lái chuyển một cái, Mạnh Thiệu Hiên liền chạy về hướng công ty Thịnh Hâm. Đi được nửa đường, lúc đi ngang qua tòa nhà trung tâm thương mại quốc tế, anh dừng xe, đi thẳng vào quầy trang phục nữ, cà thẻ mua một chiếc áo khoác ngoài bằng lông cừu theo số đo của Tri Tri, sau đó mới tiếp tục đi tới Thịnh Hâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.