Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 112: Chương 112: Lại gặp nhau




Anh thấy bộ dạng cô có chút sợ hãi, không khỏi muốn an ủi cô, nhưng vừa mới gọi tên của cô, ngay lập tức anh thật không có tiền đồ, ngã xuống ở trên mặt đất...

Tri Tri vừa khóc vừa lôi kéo, nhưng anh không hề nhúc nhích, anh đã ngất đi rồi. Tri Tri gọi tên anh hồi lâu cũng không thấy anh mở mắt ra. Trong lúc hoảng loạn bàn tay cô chạm vào mặt và trán của anh, mới phát hiện ra anh đang sốt cao, người nóng bỏng...

Tri Tri giật mình, nhìn anh nằm ở trên mặt tuyết lạnh như băng, trong lòng cô rối bời. Trong chốc lát cô nhớ lại khoảng thời gian trước, khi bọn họ còn ở chung một chỗ, lại nhớ trận bão tuyết lớn năm năm trước với sắc mặt đáng sợ của người nhà họ Mạnh, lại nhớ đến bộ dáng của cô khi ba ba vĩnh rời xa cô... Nếu như hiện tại cô cũng buông tay bỏ đi không quan tâm đến anh nữa, liệu có phải anh sẽ hoàn toàn chết tâm hay không, sẽ hận cô, cũng sẽ không thích cô, người phụ nữ có trái tim tàn nhẫn này, nữa không?

Tri Tri nghĩ như vậy mà nước mắt đã ào ào lăn xuống phía dưới. Cô ngồi co rúc ở dưới đất, ôm đầu của anh để ở trong ngực mình. Vóc dáng của anh quá lớn, cô không kéo nổi anh, loại cảm giác bất lực này làm cho cô thấy giống như lúc ba ba qua đời. Cô không thể làm được gì hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ở trước mặt mình hơi thở đang lạc dần đi.

Bàn tay lành lạnh của cô, áp vào trên trán của anh, dường như đã làm cho anh cảm thấy rất thoải mái, trong cơn sốt cao, anh mơ hồ khẽ rên một tiếng, bàn tay lạnh cóng nứt nẻ lập tức nắm thật chặt lấy tay cô. d∞đ∞l∞q∞đ Trong lòng Tri Tri đầy đau xót, nước mắt lã chã rơi vào mặt anh. Trong cơn mê sảng anh thì thào nói lung tung, Tri Tri nghe lõm bõm thấy anh gọi tên cô... Cô tuyệt vọng nhìn anh, ngón tay sờ lên vết sẹo trên trán anh đã nhạt đi một chút. Trong nháy mắt, những chuyện mà anh và cô đã cùng trải qua chợt hiện ra trong đầu...

Nếu như không phải anh xuất hiện, cô vẫn còn ở chỗ cũ, vật lộn trong gian khổ... Nếu như anh không mang đến cho cô một cuộc sống mới, cô vẫn còn bị mẹ mình kéo dài sự hành hạ đến thoi thóp... Anh đã nỗ lực yêu cô bằng cả trái tim mình như thế, cô cũng biết, nhưng mà...

Tri Tri khẽ nhắm mắt lại, nhìn một người đàn ông tốt chịu bao đau khổ để yêu cô, cô cảm thấy mình thật áy náy và hổ thẹn.

Nếu như sau khi qua lại, anh biết cô mà lùi bước buông tay, nói không chừng trong lòng cô sẽ không thấy nặng nề như thế này.

Tất cả nỗi đau khổ này cũng bắt nguồn từ cô, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đối xử tốt với mình mà không có cách nào báo đáp lại với anh, dù chỉ là một chút ít.

Tri Tri lặng lẽ tự hỏi lòng mình, tại sao tất cả những người đàn ông khác lại không thích mình, mà chỉ riêng có đàn ông của nhà họ Mạnh thích cô mà thôi?

Cô không có đáp án.

Tri Tri ôm chặt lấy anh, người anh lúc nóng bỏng, lúc lạnh như băng. Sự thấp thỏm lo âu dần dần tràn ngập trong lòng cô, liệu Mạnh Thiệu Hiên có thể sẽ bị chết hay không?

Cô chợt thấy sợ hãi, dùng sức lay người anh: "Mạnh Thiệu Hiên, anh tỉnh lại, tỉnh lại! Đứng lên, tôi đưa anh đi bệnh viện!"

Bệnh viện... Đúng rồi, trước hết phải gọi điện thoại cấp cứu đã. Tri Tri nghĩ ngợi, vội vàng sờ tìm điện thoại di động của mình, trong túi trống trơn. Cô chợt nhớ ra điện thoại đã bị cô đập vỡ, cuống quít muốn kéo tay về để sờ tìm điện thoại di động trên người Mạnh Thiệu Hiên. Ai ngờ mới vừa động đậy, lại bị anh gắt gao kéo lại. Tri Tri kéo ra mấy lần cũng không sao kéo nổi, không thể làm gì khác hơn đành dùng tay kia tìm điện thoại trong túi anh...

Lục lọi trong chốc lát, chợt cô cảm thấy điện thoại di động đang rung trong một chiếc túi khác. Cô cuống quít lấy ra, đang lúc hốt hoảng cô làm rơi điện thoại di động ở trên mặt tuyết. Màn hình vẫn còn đang lập lòe sáng, Tri Tri với cánh tay cầm điện thoại lên, vừa mới chuẩn bị nghe điện thoại thì nhìn thấy trên màn hình lóe lên cái tên: Anh Hai.

Anh Hai...

Tri Tri nhìn về phía Mạnh Thiệu Hiên, anh Hai của anh còn ai vào đây nữa? Cô khẽ cắn răng, sau đó cắt đứt điện thoại. Tiếp đó cô bấm số điện thoại cấp cứu, không ngờ đường dây bận. Sau nhiều lần gọi lại, rốt cục lần này điện thoại đã thông, nhưng lại nói là ở nơi nào đó đã xảy ra tai nạn xe cộ nên không còn xe cứu thương nào rảnh. Trong lòng Tri Tri như lửa đốt , vừa định hỏi thêm nhanh nhất đến lúc nào thì có thể phái xe tới thì điện thoại cũng đã bị cúp. Cô ngồi ở trên đất khô lạnh như băng, quần áo cũng bị ướt đẫm. Cái lạnh dường như dọc theo da thịt của cô mà thấm vào trong lục phủ ngũ tạng, làm cho cô cũng bắt đầu không ngừng run rẩy!

Trong lòng Tri Tri hốt hoảng, cô gần như sắp mất đi lý trí. Cô muốn rút tay ra khỏi tay của Mạnh Thiệu Hiên đi tìm cảnh sát hoặc là gọi taxi, không ngờ dù Mạnh Thiệu Hiên vừa co quắp một hồi, nhưng vẫn cứ gắt gao kéo tay của cô. Cô cuống quít lấy mu bàn tay sờ lên trán của anh, trán anh lạnh giống như một khối băng, nước mắt Tri Tri đột nhiên trào ra. Đang không biết làm sao, điện thoại của anh lại vang lên, Tri Tri vừa nhìn, vẫn là điện thoại của Mạnh Thiệu Đình. Cô không biết làm sao, cứ ngồi sững ở đó hồi lâu, khi tiếng chuông sắp dừng lại, cô nhấn nút trả lời.

Trong đêm tuyết yên tĩnh, tiếng của Mạnh Thiệu Đình vang lên đặc biệt rõ ràng. Tri Tri chết lặng đưa điện thoại di động lên bên tai, cô nghe thấy tiếng của Mạnh Thiệu Đình: "Thiệu Hiên, em đang ở đâu? Vào lúc này có rảnh không ..."

"Là tôi." Tri Tri nhẹ nhàng mở miệng, cắt ngang lời nói của anh.

Mạnh Thiệu Đình bọc áo ngủ thật dầy đang ở ban công hút thuốc lá. Nghe thấy mấy tiếng trả lời yếu ớt nhỏ đến gần như không thể nghe nổi, ngón tay anh đang đưa thuốc lá lên miệng đột nhiên dừng lại. Theo bản năng, anh nghiêng đầu đi nhìn Mạn Quân, trong phòng ngủ lớn, Mạn Quân ngồi ở trước bàn trang điểm, đang vỗ cái gì đó ở trên mặt...

Âm thanh âm lạo xạo khi anh im lặng giờ khắc này lại đặc biệt rõ ràng, Mạnh Thiệu Đình định thần lại, đi vài bước ra phía ngoài, giọng cố ý có chút nhỏ đi: "Tĩnh Tri?"

Động tác xoa mỹ phẩm dưỡng da của Mạn Quân hơi dừng lại một chút, nhưng ngay nửa giây sau cô lại bắt đầu vỗ lên gương mặt trắng nõn sáng bóng của mình. Chỉ có điều, nhìn trong gương, cô thấy động tác này của mình vẫn luôn kéo dài một cách máy móc, giống như bị đần độn vậy.

Anh cho là cô không nghe thấy sao? Bọn họ đang ở cùng trong một căn phòng, hơn nữa, chỉ cần anh đang làm gì, ánh mắt, lỗ tai của cô, toàn thân của cô đều chú ý tới anh. Bất kỳ anh có biến động nhỏ nào, làm sao có thể bị cô bỏ qua được?

“Được ... Cô cứ chờ ở đấy, tôi lập tức đến đó!" Mạnh Thiệu Đình nghe cô nói xong, thần sắc thình lình biến đổi. Anh cúp điện thoại, dụi tắt tàn thuốc, xoay người rồi bước nhanh đi ra ngoài.

"Thiệu Đình, sao vậy? Anh phải đi ra ngoài sao?" Vừa thấy anh cầm quần áo, trong lòng Mạn Quân không khỏi căng thẳng. Cô đứng lên, vừa giúp anh lấy áo khoác ngoài, vừa nhẹ giọng hỏi dò.

"Ừ, Thiệu Hiên ở bên kia xảy ra chút chuyện, anh phải đi xem một chút." Anh trầm giọng nói xong, cũng đã nhanh chóng mặc xong áo sơ mi, mặc luôn chiếc áo khoác ngoài, vừa cài nút áo vừa đi ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.