Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 335: Chương 335: Mức độ vui mừng.




Ví dụ như thoạt nhìn cô nhã nhặn lịch sự thanh tú, nhưng lúc động tình, một đôi mắt trong vắt như mặt hồ gợn sóng, hàm chứa giận dữ, hàm chứa quyến rũ, hàm chứa xấu hổ e lệ, làm cho cả người anh đều hận không thể tan ở trên người của cô...

Ví dụ như mặc dù tuổi tác của cô xác thực không nhỏ, còn có đứa nhỏ, làm rút đi vẻ ngây ngô và ấu trĩ kia, sau đó lại thêm quyến rũ và thành thục gợi cảm, nhưng cũng không xuất hiện vẻ già dặn tầm thường. Có đôi khi nhìn cô, vẫn cảm thấy như là lúc vừa mới kết hôn vậy, đứng ở trước mặt của anh, vẫn là một cô gái nho nhỏ.

Lại ví dụ như, cho tới bây giờ anh cũng không biết anh lại có thể bị một cô gái nhỏ hoàn toàn điều khiển, khi cô giận dữ trách mắng, hay một cái nhăn mày, một nụ cười của cô, đều giống như là sợi dây điều khiến tâm tình của anh. Mà anh càng không nghĩ đến, anh lại yêu cuồng nhiệt thân thể một người phụ nữ như thế, anh tung hoành tình trường mười mấy năm, nhưng cô lại mang cho anh khoái cảm chưa từng có.

Lại nói anh chưa từng thấy qua dạng phụ nữ nào? Vóc người cô không phải tốt nhất, tướng mạo cũng không phải điều kiện tốt nhất, nhưng chính là lúc ôm cô, lúc tiến vào cô, liền cảm giác được cô nóng hổi co rút bao vây chặt lấy anh. Lúc cô cúi đầu ngâm hát khi ở dưới thân anh, hai tay cô ôm lấy anh, đổ mồ hôi nhễ nhại chôn mặt ở trong lòng anh không chịu ngồi dậy. Sau khi hoan ái, cô mềm như là một bãi nước xuân, nhắm mắt lại ngượng ngùng chôn ở trong chăn, không muốn anh ôm cô đi vào phòng tắm...

Anh cảm giác tâm anh nỏng bỏng, mềm mại, những thứ này đều là bởi vì cô. Anh không muốn phủ nhận, anh mê muội vì cô, mê muội thật sâu.

"Bảo bối, tâm can..." Anh dụ dỗ cắn vành tai của cô, khẽ than một tiếng. Bàn tay lại tham lam đi xuống vỗ về chơi đùa mềm mại của cô; "Bảo bối, nhịn một chút liền tốt thôi. Anh sẽ chậm một chút, anh thề lập tức sẽ hết đau, có được không?"

Anh vừa dụ dỗ lừa gạt vừa di chuyển, cô lập tức rên rỉ một tiếng, nước mắt tách tách rơi vào trước ngực của anh, tay nhỏ bé lại bắt đầu đấm sau lưng của anh, "Mạnh Thiệu Đình... Đau, đau... anh ra..."

Sao anh có thể chịu chứ?

Đầu đầy mồ hôi, hôn nhẹ cô, dỗ ngon dỗ ngọt, một lúc lâu sau cô gái nhỏ mềm nhũn trong ngực mới bằng lòng gật gật đầu, nhưng vẫn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, điềm đạm đáng yêu nhìn lại anh. Thân thể cô kéo căng, thiếu chút nữa khiến anh đánh mất mặt mũi, muốn mạng già của anh!

Thoải mái thở dài một tiếng, sau khi lướt qua liền dừng lại, cuối cùng không kháng cự được, hung hăng chạy nước rút. Lúc đầu cô còn cảm thấy đau đớn khó nhịn, sau khi anh không dùng kỹ xảo, chỉ thẳng đến thẳng đi, cô liền mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại. Hai tay nhỏ bé theo bản năng cào ra bài vết hồng hồng sau lưng anh, mi tâm lại nhíu chặt, dụ dỗ anh cúi đầu hôn cô, thẳng đến khi trong miệng cô kêu rầm rì ra tiếng, anh mới hài lòng cười, bỗng nhiên xoay người bế cô lên...

Tĩnh Tri lập tức mở to hai mắt nhìn, anh đã thành thạo đè eo cô lại, tự mình xoay người từ trên xuống dưới, tóc dài mất trật tự bay lượn trên không trung, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy ửng hồng. Bởi vì khẩn trương, thân thể cô kéo căng, anh gần như đều sắp bị cô co rút chặt đến mức làm cho hồn phi phách tán...

Thoáng ép mình tỉnh táo một chút, anh dứt khoát ngồi dậy, cúi đầu hôn môi của cô, quấn quýt cùng một chỗ với đầu lưỡi mềm mại thơm mát của cô. Tĩnh Tri gần như mất đi lý trí, mặc anh xoa nắn, thân thể cô mềm như là một bãi nước, dứt khoát buông tha giãy giụa, mặc anh ôm, chỉ chôn mặt ở trong vai của anh, thở dốc từng ngụm...

"Thiệu Đình... Em không thể hít thở..." Thân thể hai người kề sát cùng một chỗ, không khí bên trong phổi của cô gần như bị đẩy ra sạch sẽ, mở rộng cái miệng nhỏ nhắn ra, nhưng vẫn cảm thấy hô hấp khó khăn. Nhịn không được đưa tay đẩy anh, chạm được bắp thịt căng thẳng và mồ hôi trơn nhẵn kia, bỗng nhiên trái tim của cô kinh hoàng một trận, anh thở dốc nặng nề, càng ngày càng dồn dập, hơi thở

nóng hổi liền dâng lên ở trên làn da cần cổ của cô. Cô gần như muốn điên mất rồi, cho tới bây giờ, kiếp này của cô cũng chưa từng điên cuồng như vậy!

Nhưng anh giống như vẫn chưa đủ, bỗng nhiên lật thân thể cô một cái, để cô đưa lưng về phía anh, quỳ gối trên giường, lại bắt đầu một đợt công kích mãnh liệt mới. Thể lực anh quả thật tốt đến kỳ quái, mặc dù bị thương nằm ở trên giường lâu như vậy, nhưng may là từ nhỏ đến lớn kiên trì vận động, rèn luyện ra một cơ thể rắn chắc khiêu gợi, huống chi là khi đối mặt với người phụ nữ mình yêu mến nhớ mong sớm chiều, anh đương nhiên là lại càng không biết thỏa mãn...

Tĩnh Tri gần như đã mất đi thần trí, bị khoái cảm kia dẫn vào đám mây, nhưng lại bị bộ dạng này của mình làm cho cảm thấy mất mặt. Tại sao cô có thể cứ bị anh dụ dỗ mê hoặc tâm trí mấy lần liền, mặc cho anh muốn làm gì thì làm chứ? Người phụ nữ tốt hoàn toàn không nên như vậy...

Nhưng thân thể sung sướng lại khiến trong đầu cô hỗn loạn một mảnh, khi rốt cuộc anh thỏa mãn dừng lại ôm lấy cô, cô lại đã bị suy nghĩ hỗn loạn này dày vò đến mặt đầy nước mắt.

Bình tĩnh trở lại, cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng đang run rẩy, Mạnh Thiệu Đình nhịn không được áy náy một trận. Anh có chút ích kỷ, vẫn vì thỏa mãn chính mình, liền không quan tâm giày vò cô. Biết rõ thân thể cô luôn luôn không tốt, nhưng vẫn cướp đoạt không có chừng mực. Nhiều ngày như thế, từ sau khi cô trở lại bên cạnh anh, ở cùng một chỗ với anh, gần như không có một buổi tối nào mà anh chịu buông tha cho cô.

Gọi cô mấy tiếng, thấy cô không để ý tới, tiếng khóc lại lớn hơn, nhịn không được liền luống cuống. Nghĩ đến từng tiếng hô đau vừa rồi của cô, cầu anh ra, anh hoảng hốt mò lấy chốt đầu giường, bật đèn lên, lại kéo cô dậy. Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, trong lòng nhịn không được đau đớn một trận, nhất định là vừa rồi anh làm cô bị thương. Cô quá mềm mại, mà khi anh đối mặt với cô, sẽ luôn luôn không khống chế được chính mình.

"Tĩnh Tĩnh, có phải ... Nơi đó đau hay không?" Anh ôm cô vào trong ngực, muốn kiểm tra thân thể của cô, Tĩnh Tri lại lập tức nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tràn

đầy nước mắt lên, hung hăng đẩy anh ra: "Anh đừng đụng vào em, đều do anh, đều do anh!"

Cô trừng anh, trong lòng lại cực kỳ hận chính mình. Đều là anh làm hại, cho tới bây giờ cô đều không phải như thế, da mặt dày gào thét ở dưới thân thể anh, còn mặc anh giày vò bày ra từng tư thế làm cho người ta đỏ mặt như vậy. Đều do anh! Đều do anh hại cô thành một phụ nữ hư hỏng như vậy!

"Tĩnh Tĩnh..." Mạnh Thiệu Đình bất đắc dĩ cười khổ, nhưng vẫn dằn tính tình ôm lấy cô dỗ dành khuyên nhủ. Không ngờ Tĩnh Tri lại hung hăng đẩy anh ra, khóc thút thít; "Anh muốn em trở về chính là vì thỏa mãn chính mình, anh hoàn toàn không quan tâm em. Em không muốn mà anh còn cố ép, em rõ ràng đau sắp chết, vậy mà anh vẫn muốn tiếp tục. Mạnh Thiệu Đình, anh quá ích kỷ! Thiệu Hiên chưa bao giờ ép em như vậy..."

Sắc mặt của anh bỗng nhiên thay đổi, như là chợt treo lên một tầng sương lạnh, ánh mắt lại chợt mở to, mặt mày một mảnh lạnh lẽo và tuyệt vọng, không dám tin tưởng nhìn cô.

Tĩnh Tri cũng bị dọa đến ngây dại, cô không ngờ tới mình sẽ nói ra lời đả thương người như vậy. Cô biết anh rất để ý quá khứ của cô và Thiệu Hiên, thế nhưng bây giờ, cô lại lấy anh so sánh với Thiệu Hiên.

"Tĩnh Tĩnh, em có biết em đang nói gì không." Không biết qua bao lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, mà ánh mắt cũng đã biến thành một mảnh lành lạnh, nhưng Tĩnh Tri vẫn nhìn ra sự phẫn nộ và đau đớn từ trên ngón tay phát run của anh. Cô đột nhiên cảm giác lòng chua xót, trái tim co quắp bắt đầu đau nhức. Cô không phải cố ý, cô là bị chọc tức mới nói bừa như thế. Cô thật không phải cố ý nói ra lời tổn thương anh như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.