Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 300: Chương 300: Phần đại lễ thứ nhất (2)




Tĩnh Tri mở túi ra, liếc nhìn đồ bên trong, mặt bỗng nhiên trắng bệch, động tác trên tay căng thẳng, mắt cô mang vẻ giận dữ trừng anh: "Mạnh Thiệu Đình, anh cho tôi cái này làm cái gì? Rốt cuộc có ý gì?"

Chuyện cho tới bây giờ, anh cũng cho là lúc trước tôi gả cho anh là vì ham muốn tiền của các người sao? Bây giờ lại muốn dùng tiền và nhà trói buộc tôi ở bên cạnh anh?

Anh có biết, tôi nguyện ý đến là xuất phát từ tâm của tôi, nếu tôi muốn rời đi, dù anh cho tôi một ngọn núi vàng thì tôi cũng sẽ không quay đầu lại!

Nhưng càng làm cho cô tức giận, tâm lạnh lại là... đến bây giờ, bảy năm rồi, nhưng anh vẫn không nhìn thấu lòng của cô, anh vẫn không hiểu cô.

Đột nhiên cô cảm giác khí lực toàn thân của mình đều tan hết, khát khao buồn cười này liền biến thành cát thổi tan, sao cô vẫn ngốc như vậy chứ?

"Tôi biết ngay là em lại muốn suy nghĩ lung tung mà." Mạnh Thiệu Đình thở dài, đưa tay kéo cô. Tĩnh Tri chỉ đứng bất động ở nơi đó, cũng không nhìn anh.

"Em thật sự không muốn ư? Tĩnh Tri, nếu em không nhận giúp tôi, tôi thật phải biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Đến lúc đó, sao tôi còn có thể nuôi em?"

Anh nói vân đạm phong khinh, nhưng cô lại lấy làm kinh hãi, hoài nghi nhìn anh: "Anh đang nói gì vậy?"

Sau đó, lại cắn môi cười trào phúng: "Nhị thiếu gia nhà họ Mạnh thành kẻ nghèo rớt mồng tơi? Đây thật là chuyện lừa gạt lớn nhất thiên hạ!"

Anh bị nụ cười của cô đâm bị thương, cho dù anh biết ở trong mắt, trong lòng của cô, mình là kẻ không chịu nổi đến mức nào, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chịu vì cảm giác cô không tín nhiệm anh chút nào.

"Tài sản tôi sở hữu ở bên ngoài đều bị lão già đóng băng, đây là tài sản kiếm được ở bên ngoài với Bắc Thành vào mấy năm nay, hơn phân nửa đều ném vào một vài công trình quan trọng, còn lại cũng không nhiều, nhưng đủ hai người chúng ta dùng. Tôi lo lắng bị lão già điều tra ra, vì thế muốn giao cho em bảo quản."

Anh che giấu nhún nhún vai, trong giọng nói mang theo mấy phần tự nhiên không sao cả: "Nhưng nếu em cảm thấy tôi gây thêm phiền toái cho em, em có thể cự tuyệt tôi..."

Tĩnh Tri cảm giác cổ họng của mình giống như bị người nắm lấy, cô nói không ra lời, chỉ có thể giật mình nhìn anh. Anh đưa tất cả mọi thứ bây giờ của anh cho cô sao?

Cô không nói lời nào, Mạnh Thiệu Đình dần dần cảm thấy tâm chìm vào đáy cốc. Đúng, anh là có tư tâm, anh muốn chuyển tài sản này ra ngoài, nhưng anh càng muốn đưa tất cả của anh cho cô. Giống như cha luôn là người máu lạnh, nhưng không nghĩ tới ông sẽ đưa thân thể và tánh mạng gia đình của mình cho một người phụ nữ, giống như là chính anh cũng chưa từng nghĩ đến, anh sẽ vì cô mà làm ra chuyện như vậy.

Tĩnh Tri mở túi ra, cô nhìn mấy tấm thẻ, còn có một vài quyển sổ tiết kiệm, sau đó là mấy tờ giấy bất động sản, con số không coi là nhỏ. Nhưng cô không phải là chưa thấy qua chuyện đời, trong lòng đã biết, so với Mạnh thị, đây chỉ như là muối bỏ biển. Nếu không phải như thế, sao sẽ có người suy nghĩ đến nhọn đầu để đoạt lấy vị trí kia?

"Anh không sợ tôi cầm mấy thứ này chạy trốn không có tin tức gì ư?" Con ngươi đen nhánh của Tĩnh Tri hơi chuyển, mang theo ý cười xinh đẹp hiếm có.

Anh nhướng mày, con ngươi xinh đẹp hơi nheo lại, ở trong đó giống như chảy xuôi một ít cưng chiều nói không nên lời. Trong phòng bỗng nhiên rất yên tĩnh, mà anh cứ cười nhìn cô như vậy, nhìn đến khi cô không nhịn được, không ngừng rung động lông mi mấy cái, khóe môi lại hơi vểnh lên như đang tức giận.

"Được, em lấy đi, không sao cả. Nhưng nếu đổi là người khác làm, tôi không thể không vặn gãy chân người đó, vì tài sản tính mạng của Mạnh Thiệu Đình đều ở đây cả!"

Anh nói thoải mái và tùy ý, vẻ mặt chẳng hề để ý, nhưng trong ngực Tĩnh Tri lại ê ẩm căng trướng, có chút khó chịu không hiểu. Anh không nên đối tốt với cô như vậy... không phòng bị chút nào, lại còn tín nhiệm như thế.

"Anh lại nói gạt tôi, anh nghĩ rằng tôi vẫn là đứa bé ba tuổi sao? Đây sẽ là tất cả tài sản của anh ư?" Tĩnh Tri nâng lông mày lên, một đôi tay siết chặt túi giấy kia đến trắng bệch, giống như sợ nó đột nhiên không cánh mà bay.

Anh nhìn biểu tình có chút đáng yêu của cô, môi mỏng không nhịn được bĩu một cái, nâng lên một nụ cười nhợt nhạt, mà con ngươi đen nhánh lại giống như càng phát ra ánh sáng đen nhánh, nhưng lại dùng miệng nói những lời có chút buồn bã: "Thực sự chỉ có những thứ này, nhưng sau này thì chưa chắc, không nói chính xác được đâu."

Tĩnh Tri nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên nắm túi giấy da xoay người sang chỗ khác, chạy đến sô pha, mở túi xách của mình ra, bỏ túi giấy da vào, kéo dây khóa lên, rồi giống như có chút lo lắng, vỗ thêm mấy cái, nhưng trái tim vẫn lo sợ: "Không bằng, tôi gửi những thứ này ở ngân hàng nha?"

Mạnh Thiệu Đình hơi trầm ngâm: "Cũng được, dùng tên của em gửi đi."

Tĩnh Tri hơi run sợ một chút, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra miệng được.

Cô im lặng, anh cũng không biết nói cái gì cho phải, tựa như có muôn vàn lời ôn nhu muốn nói với cô, nhưng tới cuối cùng, những lời đó giống như quấn quanh trong lồng ngực vô số vòng, khiến trong lòng sưng ê ẩm, không nói được một chữ.

Tiếng gõ cửa đúng lúc vang lên, Tĩnh Tri khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đi mở cửa, có lẽ là đưa cơm tới."

Mạnh Thiệu Đình hơi gật đầu, nhìn cô đi tới cạnh cửa, kéo cửa phòng ra.

Tiến vào cũng không phải người đưa cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.