Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 320: Chương 320: Tên đã lắp vào cung, không bắn không được (1)




Editor : May

Ở trên xe liền muốn động tay động chân! Thật là xấu xa!

"Ngoan, lúc nãy vừa lên xe anh liền cho em uống sữa tươi nóng, bây giờ em không thể ăn nhiều thứ, phải từ từ, trở lại anh sẽ bồi bổ cho em. Đến, ngồi qua đây, không phải em đau dạ dày sao? Anh xoa xoa cho em."

Anh nói xong, cánh tay dài nhấc lên, ôm cả người cô vào trong lòng, để ngang thân thể nho nhỏ của cô lên trên đầu gối của anh, mà bàn tay nóng hổi của anh gần như là lập tức phủ ở trên dạ dày của cô. Xúc cảm ấm áp dán lên, cô thoải mái, nhịn không được than nhẹ một tiếng, ngay cả chống cự cũng trở nên có chút vô lực...

Anh vừa xoa bóp dạ dày cho cô, vừa cúi đầu hôn cô.

Cô nhắm mắt, lười biếng như con mèo nhỏ, mở mí mắt ra ngắm anh rồi nhắm mắt lại, lẩm bẩm một tiếng: "Đừng nha, em bẩn muốn chết, hai ngày không tắm rồi đấy."

"Anh không chê." Giọng nói của anh vang vang, như là một ngọn lửa, Nụ hôn dần dần trở nên dày đặc và nhỏ vụn, anh chỉ hôn môi cô là chưa đủ, dần dần trượt đến nơi cổ non mịn của cô, nhẹ nhàng cắn mấy cái, lại mút hôn da thịt trơn mịn của cô, đầu lưỡi thỉnh thoảng còn muốn nhẹ nhàng đảo qua gân mạch trên cổ cô. Xúc cảm tê dại như vậy làm cho Tĩnh Tri không nhịn được, trong khớp hàm cắn chặt liền tuôn ra tiếng ngâm nhỏ...

Tiếng ngâm này lại như cổ vũ anh, bàn tay vốn phủ ở trên dạ dày của cô đột nhiên trở nên không thành thật, dần dần bắt đầu dời lên trên. Lúc đầu chỉ là thường thường ăn bớt ở bên cạnh, đến cuối cùng, lại dứt khoát xoa nắn mềm mại...

"Đừng! Mạnh Thiệu Đình..." Cô tức giận trừng anh, giãy giụa đứng dậy. Cô mới không muốn làm cái gì ở chỗ này, hơn nữa cô chỉ là tạm thời tiếp thu tâm ý

của anh mà thôi, cô còn không muốn nhanh như vậy liền bị anh chiếm tiện nghi đâu!

Tục ngữ nói thật là đúng, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng trộm không được, cô chính là không muốn để anh đạt được mong muốn, cũng không muốn cứ như vậy bị anh ăn xong lau sạch. Đàn ông đều là động vật nửa người dưới, chờ tới tay liền không hiếm lạ!

"Anh nghiêm chỉnh chút đi." Cô giận dữ liếc mắt nhìn anh một cái, cúi đầu sửa sang áo sơ mi của mình. Mà Mạnh Thiệu Đình vẫn ôm cô gắt gao, ánh mắt liền giằng co ở trước ngực nhô lên của cô, hơi thở của anh càng ngày càng gấp, ánh mắt gần như hận không thể chui vào xuyên qua áo sơ mi mỏng kia...

Tĩnh Tri bị ánh mắt nóng bỏng của anh làm đứng ngồi khó yên, nhịn không được hung hăng đẩy anh ra: "Anh đừng nhìn loạn!"

Giọng nói của cô hoàn toàn là suy yếu vô lực, bởi vì còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần từ trong trận kinh sợ kia, cả người đều mang theo vẻ bất lực và điềm đạm, làm cho anh gần như đều sắp bị cô bức điên!

Vì sao rõ ràng có thể ôm, có thể nhìn, nhưng lại không thể ăn chứ?

Đàn ông nghẹn lâu, chức năng tình dục sẽ có cản trở đó? Nếu anh mắc bệnh gì, sau này chịu khổ còn phải là cô ư?

Đều nói phụ nữ ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, rõ ràng cô cũng gần ba mươi, vì sao tính tình vẫn luôn luôn lãnh đạm bảo vệ nơi quan trọng, chính là không muốn anh chạm loạn!

Tức chết rồi, anh đã không chịu nổi. Khi nhìn thấy cô còn sống tốt, anh tự nói với mình ở trong lòng, anh phải lấy được người cô gái nhỏ này, còn muốn lấy được lòng của cô!

"Ư..." Mạnh Thiệu Đình có chút suy yếu tựa ở trước chỗ ngồi, cúi đầu rên rỉ một tiếng.

Tĩnh Tri lập tức nghiêng đầu sang, khẩn trương nhìn anh: "Làm sao vậy? Có phải bị thương không? Đúng rồi, bọn họ chuẩn bị xong nhiều người chờ anh đến, anh nhất định đánh hung hăng một trận đi, em đều quên nhìn xem anh có bị thương hay không..."

Vành mắt cô đỏ lên, đưa tay mở áo sơ mi của anh. Mạnh Thiệu Đình vẫn không ngăn cản, tùy ý cô lột áo sơ mi của anh xuống. Nhìn kỹ một phen, lúc đang muốn hỏi chuyện hoài nghi, anh mới cau mày nói: "Tĩnh Tri, là chân đau..."

Lửa giận của cô lập tức đè ép xuống, lại âm thầm tự trách. Sao cô ngốc như vậy, anh hoàn toàn không có biện pháp đi đường quá lâu, thế nhưng vừa rồi, anh vẫn luôn tìm cô ở trong Tĩnh Viên, còn ôm cô đi lâu như vậy...

"Làm sao bây giờ? Đau lắm không? Có thể ...có thể thực sự lưu lại di chứng gì không?" Cô ôm chặt bắp đùi của anh, nước mắt lã chã.

"Là rất đau..."

Một lời của anh vừa thốt ra, cô liền hít hít mũi khóc lên: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Anh vừa thấy cô khóc, liền mềm lòng, đưa tay kéo cô, nâng khóe môi mê hoặc lên: "Nếu em chịu cho anh, anh liền hết đau."

"Cho anh cái gì?" Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào hỏi.

"Em nói là cái gì?" Anh bỗng nhiên cười không đàng hoàng, ánh mắt lại dần dần trở nên nghiêm túc. Hai tay anh đè vai của cô lại, nhìn chằm chằm mắt ướt lệ của cô, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Phó Tĩnh Tri, em hãy nghe cho kỹ. Bắt đầu từ giờ phút này, em chính là người phụ nữ của Mạnh Thiệu Đình anh, cho dù là ai cũng đừng mơ cướp em đi, anh cũng không cho phép em lại rời đi, nhớ kỹ chưa?"

"Tĩnh Tĩnh, anh muốn em, bất kể là thân thể, hay là tâm." Anh bỗng nhiên cười, cười điên đảo chúng sinh. Anh khẽ nâng cằm nhìn cô, tóc mất trật tự, lại thêm mấy phần cuồng dã không kiềm chế được. Râu dưới cằm nhô ra, giống như chưa kịp xử lý, nhưng thoạt nhìn lại tràn đầy mùi vị khiêu gợi của đàn ông. Môi của anh khẽ mím, khóe môi bên trái nâng lên một chút, nụ cười tà khí làm cho phụ nữ thét chói tai, anh bá đạo và thâm tình như vậy, ánh sáng nơi đáy mắt gần như đều muốn hòa tan cô! Anh thực sự là quá mê người, chẳng trách nhiều phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên vì anh như vậy!

"Anh đều phải có được." Anh nghiêm nghị mở miệng, ánh mắt kiên định và cuồng dã. Anh nói xong câu đó, bỗng nhiên giơ tay lên nắm cằm của cô hôn xuống, mà một cái tay khác của anh lại hung hăng xé áo sơ mi trên người cô thành hai nửa. Anh không đợi cô đáp lại, không cho cô cự tuyệt, nụ hôn của anh đã một đường xuống phía dưới, mà một bàn tay to xé mở quần áo của cô lại là thành thạo mò lên trên lưng của cô, muốn mở móc áo ngực của cô. Nhưng anh tính sai, anh tìm kiếm một lúc lâu, hô hấp đều trở nên gấp gáp nóng bỏng, nhưng vẫn không có tìm được móc khóa...

"Tiểu yêu tinh..." Anh hận cắn một miếng ở trên xương quai xanh của cô, đưa tay thô lỗ kéo áo ngực của cô. Nhưng ánh mắt vừa chuyển, anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, vào lúc cô hoảng sợ muốn che thân thể lại, bàn tay to của anh lại vòng qua trước ngực của cô. Chỉ hơi chần chừ, liền dễ dàng đẩy móc khóa ở trước áo ngực cô ra...

"Mạnh Thiệu Đình --" Tĩnh Tri hoảng hốt muốn che lại, nhưng anh lại tà ác chế trụ hai tay của cô, ánh mắt dường như có ngọn lửa cháy, nhìn chằm chằm lên trước ngực của cô. Ngực của cô thoát ra khỏi trói buộc của áo ngực, đẫy đà mềm mại và thẳng đứng không có chút cản trở nhảy bật ra trước mặt anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.