Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 85: Chương 85: Thân phận bị lộ - không có bí mật nào là bí mật




Lâm Thi hô to gọi nhỏ, Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô thật vô tội: "Tôi bị mù, không nhìn được, cho nên tôi chỉ có thể nói mà không thể đọc được chữ."

Lâm Thi muốn hộc máu, lúc này một tay cầm lấy tác phẩm vĩ đại đó kéo lại, cặp mày dài hếch lên: "Ôi trời, anh được đấy, cũng đã bắt đầu nghiên cứu Lịch sử triết học châu Âu rồi hả ?"

" Lịch sử triết học châu Âu ư? Đó là một thứ đồ chơi gì vậy?" Mạnh Thiệu Hiên mắt to trừng mắt nhỏ. Nếu như cô đọc cái loại truyện ngôn tình tiểu thuyết hay võ hiệp, huyền ảo gì đó, anh tuyệt không ngạc nhiên, nhưng mà đây lại là Lịch sử triết học châu Âu, cái tên này chỉ cần nghe thấy thôi, đầu anh cũng đã to ra rồi. Vậy mà, cô gái nhỏ làm công bình thường kia lại đọc thứ này hay sao?

Lâm Thi lườm anh một cái: "Không học qua thì chỉ là người không có kiến thức. Tôi và anh không thể thông hiểu được đâu. Cuốn sách này tám phần không phải là của anh rồi, còn có con dấu nữa này, thật là rất tinh xảo, vừa thấy sẽ thấy ngay đây là thứ này không phải là của anh, vì nó tuyệt đối không phù hợp với khí chất của anh!"

Lâm Thi vừa nói, vừa cúi đầu cẩn thận nhìn đi nhìn lại trên trang đầu của cuốn sách, con dấu này được khắc quả thật rất rườm rà, giống như một loại triện. Cô tò mò nhìn một lát, trong miệng lầu bầu thì thầm: "Phó... Tĩnh Tri? Này, đây là tên ai vậy? Chủ nhân của cuốn sách này là Phó Tĩnh Tri mà?"

Lời của Lâm Thi vừa nói ra khỏi miệng, Mạnh Thiệu Hiên chợt từ trên ghế sofa nhảy vọt lên, đưa tay đoạt lấy cuốn sách, lúc này gương mặt tuấn tú của anh gần như dán ở trên trang bìa của cuốn sách, cố gắng phân biệt nửa ngày, mới lại nhận ra ba cái loại chữ như sâu bò này, anh hoàn toàn không biết!

Hai tay anh gắt gao nắm chặt lấy cuốn sách, đôi mắt cũng vụt sáng kinh người, mắt trợn tròn, mồm há hốc nhìn Lâm Thi: "Thi Thi, cô xác định mấy cái chữ nhìn không ra bộ dáng này là Phó Tĩnh Tri sao?"

Lâm Thi gật gật đầu, không hiểu nói: "Đúng vậy, tuy rằng tôi không biết viết chữ như vậy, nhưng tôi vẫn là có thể nhận ra được được chúng!"

Mạnh Thiệu Hiên giật mình nặng nề ngồi ở trên ghế sofa, nhìn đi nhìn lại con dấu. Con dấu nho nhỏ kia khéo lắm cũng chỉ gần bằng cái móng ngón tay út của anh, trong đó có ba chữ. Mà ba chữ ấy đã làm anh nhớ suốt năm năm, không biết bao nhiêu ngày đêm anh đã suy nghĩ về ba chữ ấy.

Phó Tĩnh Tri, Phó Tĩnh Tri... Là cô sao? Là cô sao?

Trái tim của Mạnh Thiệu Hiên đập giống như trống trận. Anh không thể nào tin được lại có sự tình cờ như vậy. Anh không thể tin được người mà bản thân ngày nhớ đêm mong kia, người ở trong mộng vậy mà lại ở ngay trước mắt mình, hàng ngày đều có thể nhìn thấy, hàng ngày đều có thể nói chuyện.

Mạnh Thiệu Hiên ngồi ở chỗ đó cũng không hề nhúc nhích. Làn da của anh vốn trắng bệch gần như trong suốt, bởi vì sự kích động mà sắc đỏ đã ngập tràn trên mặt, làm cả khuôn mặt anh giống như sắc hoa đào tươi đẹp vậy. Chỉ có điều, lúc này đôi con ngươi ám màu hổ phách kia càng lúc càng sáng rỡ, quả thực đã bức bách người ta không dám nhìn thẳng...

Lâm Thi kinh ngạc nhìn anh, "Tam Thiếu, anh làm sao vậy?"

Trong đầu Mạnh Thiệu Hiên liên tục vang lên những tiếng ong ong. Hai tay anh gắt gao ôm lấy quyển sách, đầu tiên là áp vào trên lồng ngực mình, sau đó lại cởi bỏ tây trang ôm vào trong ngực, chỉ hận không thể đem cuốn sách kia nuốt vào trong bụng. Đây là phúc tinh (ngôi sao hạnh phúc) của anh, nhất định là của phúc tinh của anh, anh phải đi mua hơn mấy ngàn mấy vạn bản để quyên góp ra ngoài...

"Tam Thiếu?" Lâm Thi đứng lên, đi đến đẩy đẩy anh. Lúc này Mạnh Thiệu Hiên mới thoáng thanh tỉnh một chút. Anh nở nụ cười thật sự cực kỳ mê người: "Thi Thi, không sao đâu, cô bận thì cứ đi đi, tôi ngồi một mình ở đây một lát."

"Hả." Lâm Thi hồ nghi nhìn Mạnh Thiệu Hiên cười dịu dàng gần như muốn chảy ra nước, không khỏi trừng to mắt, hung hăng đập một cái vào trên đầu anh: "Này, Mạnh Thiệu Hiên, tôi đây nhưng là người của Kiều Tử Tích, anh nhìn tôi như vậy để làm gì?"

Mạnh Thiệu Hiên bị cô vỗ một cái, ngược lại, ý cười càng thêm xán lạn, càng mê người. Lâm Thi bị anh nụ cười yêu nghiệt của anh làm cho mê hoặc, cơ hồ hồn bay phách tán, thật vất vả mới định thần lại được, cô lại tát cho anh một cái nữa: "Đại thiếu gia, đừng tùy tiện phát điện loạn xạ với phụ nữ có chồng rồi nhé, vạn nhất anh làm cho gia đình người ta mâu thuẫn, làm cho gia đình người ta vỡ tan, nhất định anh sẽ phải xuống địa ngục đấy!"

Mắng xong, cô ổn định lại tinh thần, đôi giày cao gót gõ nhịp chậm rãi lắc lư đi ra ngoài.

Mạnh Thiệu Hiên vẫn ngồi đó ôm lấy quyển sách, như muốn kéo dài cảm xúc trong lòng. Anh dứt khoát châm một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.

Nếu Tống Tri Tri chính là chị dâu như đã nói, vì sao cô lại phải thay danh đổi họ, vì sao hiện giờ lại phải trải qua cuộc sống không sao chịu nổi như vậy? Vì sao tính tình cô cũng thay đổi, mà còn thay đổi hoàn toàn, trở thành một người khác như vậy?

Nếu chị dâu biết anh chính là Mạnh Thiệu Hiên, cô sẽ vui mừng hay là sẽ lạnh nhạt, xa lánh với anh? Dù sao, anh cũng đã từng là em chồng của cô. Người chị dâu tính tình vốn dịu dàng mà lại bảo thủ như thế, tuyệt đối sẽ không chấp nhận có sự quan hệ mập mờ gì đó với anh . d

Nếu Tống Tri Tri chính là Phó Tĩnh Tri, tất cả những khổ sở hiện tại của cô, rất có thể chính là do anh hai ban tặng. Nếu như cô hận anh hai, nhất định cũng sẽ hận người nhà họ Mạnh, nhất định cũng sẽ hận lây sang cả anh. Hơn nữa, nếu chị dâu không hận anh, cũng tuyệt đối không chịu chấp nhận qua lại với anh dù chỉ một bước . Do đó, với tình hình hiện nay, kế sách duy nhất chính là, anh tiếp tục giấu diếm thân phận của mình, đợi đến lúc chị dâu đã yêu "Kiều Tử Tích", như vậy việc tốt sẽ có thể thực hiện được rồi. Huống chi, anh đã sớm không muốn có sự liên quan gì với người nhà họ Mạnh nữa. Cái cảnh “huynh đệ tương tàn” (anh em đánh nhau), thủ đoạn giết người không gươm, chuyện tranh giành đến ngươi chết ta sống kia, anh tuyệt đối không muốn tham gia vào. Cùng lắm thì anh sẽ sống cả đời với cái tên Kiều Tử Tích kia, cùng chị dâu sống cảnh “song túc song phi” (nắm tay nhau cùng đi – ý nói sống bên nhau suốt đời), anh chẳng quan tâm đến cái gì gọi là luân lý đạo đức, anh không quan tâm đến cái gì mà người đời chế giễu, chỉ cần được sống cùng với chị dâu, cho dù trước mặt là núi đao biển lửa, anh Mạnh Thiệu Hiên này, mắt cũng sẽ không chớp một cái!

Nghĩ đến đây, trong lòng đã có chủ ý, Mạnh Thiệu Hiên dập đầu mẩu thuốc lá, thân thể nặng nề dựa vào phía sau, hơi nhắm mắt lại. Lúc này, quyển sách được anh nâng niu một cách trân quý ở trong ngực, gương mặt dán vào nơi bìa sách, nhẹ nhàng hít hít, tựa như đang ngửi mùi hương trên người chị dâu vậy. Nhất định là hàng ngày bàn tay cô đã vỗ về quyển sách này, giống như ngày ấy, giữa sự tối tăm, anh đã cảm nhận được bàn tay mềm nhẹ của chị dâu đang vuốt ve gương mặt anh vậy...

Những hồi ức chồng chất lưu giữ trong trí nhớ hiện ra từng chút từng chút. Anh cũng không biết, trên đời này làm sao lại có thể có người có giọng nói giống nhau như vậy? Mùi hương trên người lại cũng có thể giống nhau như vậy? Phải biết rằng, anh bị mù hai mươi mấy năm, khứu giác và thính giác so với người thường sẽ lợi hại hơn vài lần!

Đúng rồi! Sau này trong lòng anh sẽ không bao giờ được phép gọi cái gì mà là chị dâu, chị dâu nữa, hai chữ chị dâu đã là một nghi thức, đã sớm trở thành quá khứ. Một ngày nào đó, anh muốn quang minh chính đại gọi tên của cô, Tĩnh Tri, Tĩnh Tri! Mỗi ngày anh có gọi đến trăm lần cũng không cảm thấy chán!

Mạnh Thiệu Hiên nghĩ như vậy, trên gương mặt tuấn dật không giống người thường kia lại hiện lên nụ cười tự đáy lòng, đem cái vẻ hoàn toàn xa lạ kia lặng lẽ hòa tan vẻ âm trầm lẫn tàn khốc vốn có.

Ngày thứ hai.

Thời điểm nghỉ ngơi giữa trưa, Mạnh Thiệu Hiên đi vào thang máy. Từ trước đến nay Tri Tri vốn luôn cực kỳ giữ quy củ, tuy Lâm Thi đã nói rất nhiều lần, thời gian giữa trưa không có người qua lại, muốn Tri Tri đến phòng làm việc của cô để nghỉ ngơi một lát, nhưng Tri Tri lại không chịu. Cô tình nguyện ngồi một mình ngồi đợi ở trên ghế sofa nhỏ để đọc sách, yên lặng suy nghĩ một chút.

Cô đã thiếu nợ chị Lâm quá nhiều, chung quy cô không thể để một người nào đó bị phiền toái, dù chỉ là một ánh mắt. Công việc của chị Lâm từ trước đến nay vốn bề bộn nhiều việc, cho nên đôi lúc giờ tan tầm gặp Lâm Thi ở lại tăng ca, cô cũng sẽ đến giúp Lâm Thi. Thấy cô đóng dấu tài liệu hoặc là sửa sang lại văn kiện rất quen thuộc, lão luyện lại không bị sai, Lâm Thi thật sự rất kinh ngạc, nói thẳng nhất định sẽ không để cho cô lại tiếp tục công việc mở cửa thang máy nữa. Lâm Thi muốn điều cô đến làm trợ thủ bên cạnh mình. Trong lòng Tri Tri không phải là không có mơ ước, dù sao, cô cũng là người đã từng được đào tao qua bậc Cao Đẳng. Ai muốn cả đời làm công việc mở thang máy, ai mà không muốn có thể được làm công việc tốt hơn lại có thể diện hơn, lại có thể phát triển cao hơn nữa kia chứ?

Mạnh Thiệu Hiên vừa đi qua, rất nhanh Tri Tri đã ấn nút mở thang máy, kính cẩn đứng sang một bên: "Kiều Thiếu gia, ngài muốn đi xuống tầng nào vậy."

Mạnh Thiệu Hiên không nói gì, cũng trực tiếp đóng thang máy, sau đó mới xoay người lại lập tức di chuyển cặp chân dài đi đến ghế sofa ngồi xuống: "Tôi tìm cô để nói vài câu chuyện."

"Vâng." Tri Tri cúi đầu đáp, trong lòng cũng có chút thắc mắc, nói chuyện ở trong thang máy sao? Rõ thật là, đại thiếu gia này từ trước đến nay luôn phát sinh những việc không giống như người thường.

"Những cuốn sách này đều là của cô sao?" Mạnh Thiệu Hiên chỉ chỉ chồng sách ở bên cạnh hỏi. Tri Tri nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, đó là sách của tôi."

Những cuốn sách này là những gì của ba ba trước đây còn để lại. Mẹ cả và Tĩnh Tâm, Tĩnh Nghi, mấy người bọn họ vốn không thích những thứ này, cho nên đã để lại toàn bộ cho cô, tuy chuyển nhà vài lần, Tri Tri vẫn cố gắng giữ gìn những cuốn sách đó. Cô còn có một con dấu nho nhỏ. Hiện giờ trên thị trường cũng đã không thể tìm được loại đá Thanh Điền thượng hạng này để khắc dấu nữa. Lúc cô còn rất rất nhỏ, ba ba đã thuê khắc một con dấu cho mình, lại dùng phần đá còn lại thuê khắc một con dấu cực kỳ nhỏ cho cô.

Lúc nhỏ vì còn mải chơi nên cô hầu như không để ý tới. Nhưng từ khi cô bắt đầu đi học, ba ba đã giữ lại những quyển sách này, khi đó cô mới ngẫu nhiên nhớ tới. Sau đó cô phải lục lọi tìm kiếm mãi mới thấy,cũng bởi tâm huyết dâng trào nên cô đã đóng con dấu này cho mỗi quyển sách...

"Như vậy, cái tên trong con dấu đóng trên bìa quyển sách mới thật sự là tên của cô phải không."

Mạnh Thiệu Hiên gọn gàng dứt khoát hỏi. Mặc dù anh dùng câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại không hề có chút nghi vấn, phảng phất chắc chắn rằng mình đã biết đó là sự thực.

Tri Tri cắn chặt môi dưới, hai tay lập tức nắm chặt lại, mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay ẩm ướt dinh dính, rất khó chịu. Nhưng cô lại cảm thấy giờ phút này như đang bị xoay trong cảnh bế tắc, cảm giác giống như đang bị đè nén vậy cực kỳ khó chịu.

Phó Tĩnh Tri...

Đây đã từng là cái tên nhã nhặn, lịch sự, dịu dàng của cô... Cuộc đời này, liệu cô còn có cơ hội được người ta gọi một tiếng như vậy nữa không?

Sắc mặt Tri Tri trắng bệch, những gì đã qua cô không muốn nhớ lại nữa. Hàng đêm, cô đã phải gian nan bức bách bản thân phải quên đi, những hồi ức đó đã trở nên phai nhạt dần... nhưng còn cái tên này, nó đã đi theo cô suốt hai mươi mấy năm, không lúc nào không nhắc nhở cô, hết thảy đã thành quá khứ, nhưng không giống như một giấc mộng, cái tên ấy thật sự tồn tại mãi mãi...

"Vì sao cô lại phải cải danh đổi họ vậy?" Mạnh Thiệu Hiên không đợi cô trả lời, không cho cô có cơ hội phản bác, lại tiếp tục đưa ra một vấn đề khác.

Quả nhiên, Tri Tri do dự hồi lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi buông lỏng hai bàn tay đầy mồ hôi đang nắm chặt ra, ánh mắt dần dần trở nên an tĩnh: "Bởi vì trong quá khứ, cuộc đời tôi đã xảy ra một số chuyện, tôi không muốn mình nhớ lại những gì đã qua nữa, tôi muốn bắt đầu một cuộc sống mới."

"Nói như vậy, cô thừa nhận tên thật của cô là Phó Tĩnh Tri phải không?" Mạnh Thiệu Hiên sắp không khống chế được bản thân nữa, trong giọng nói đã có sự căng thẳng, hai tay anh để ở sau lưng đã nắm chặt đến nổi gân xanh, run run sắp sửa không kiểm soát được nữa.

Tri Tri có chút nghi hoặc xoay người lại, nhìn thấy rất rõ ràng sự cố gắng kiềm chế trên gương mặt lẫn cảm xúc của Mạnh Thiệu Hiên, cô kỳ quái hỏi: "Ngài có vẻ rất để ý đến vấn đề này?"

"À... Là thế này, cái tên Phó Tĩnh Tri này rất quen thuộc với tôi. Tôi đã từng nghe thấy một người bạn tốt của tôi nói lại, cho nên mới có sự kinh ngạc đến như vậy."

Mạnh Thiệu Hiên đã biết được đáp án, trái tim đã bình yên trở lại, giọng nói cũng không còn hoảng loạn khẩn trương như trước, cách nói chuyện đã thả lỏng hơn.

" Bạn tốt của ngài sao? Là ai vậy?" Tri Tri không khỏi nhíu mày, Mạnh Thiệu Hiên mê muội nhìn cô, ngay cả bộ dáng cô nhíu mày, so với các cô gái khác cũng đáng yêu hơn. Vẻ xinh đẹp của cô, anh cũng chưa bao giờ gặp qua. Tất cả phụ nữ trên đời này cộng lại cũng không sánh bằng cô, cho dù anh có nỗ lực dùng hết khả năng của bản thân, cũng không thể nào vẽ nổi một phần mười nét xinh đẹp của cô.

Đương nhiên, anh tuyệt đối sẽ không vẽ tranh... Đương nhiên, đây cũng là một bí mật.

"Chắc chắn cô đã quên anh ta rồi, anh ta tên là Mạnh Thiệu Hiên, mấy năm trước bởi vì bị bệnh nên phải ra nước ngoài, hiện giờ vẫn chưa trở lại, có đôi lúc, khi tán gẫu với tôi, anh ta thường nhắc tới cô, đúng rồi!"

Mạnh Thiệu Hiên “linh cơ nhất động” (nhạy bén ứng đối), trong đầu nhanh chóng xoay chuyển nghĩ ra một kế sách mới: "Thiệu Hiên vẫn luôn luôn nhớ thương cô, nói tôi về nước nếu như có gặp cô, muốn tôi nhất định phải thay mặt anh ta cực kỳ quan tâm đến cô, bởi vì năm xưa cô đối xử với anh ta rất tốt."

Tri Tri lặng lẽ đứng ở nơi đó, làm sao lại có thể có chuyện khéo như vậy? Cô đã quên mất rồi, thậm chí trong trí nhớ của cô, cũng không sao nhớ nổi bộ dáng người mà đến giờ vẫn còn đang nhớ thương cô, đơn giản chỉ vì năm đó cô đối với anh chỉ là sự quan tâm nho nhỏ mà thôi.

Hơn nữa, điều làm cho Tri Tri thấy khó chịu nhất bây giờ chính là thủ trưởng trước mặt đã biết thân phận thật sự của mình, đương nhiên cũng sẽ biết toàn bộ những chuyện của cô. Cô làm sao còn mặt mũi mà đi làm ở chỗ này nữa?

Cho dù là người ta bởi vì Thiệu Hiên mà không đuổi việc cô, nhưng chính cô cũng không có dũng khí để tiếp tục ở lại nữa. Thanh danh của cô đã không thể chịu nổi như vậy, nơi thành phố này, những nhân vật nổi tiếng không ai không biết đến những tai tiếng của nhị tiểu thư nhà họ Phó, chắc chắn anh ta cũng biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.