Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 180: Chương 180: Thủ thân như ngọc




Thủ thân như ngọc

Có người nói, ánh sáng California là xinh đẹp nhất, nhưng cũng có người nói, thích bãi biển nổi tiếng hơn.

Trên bờ biển hạt cát tinh tế, gió biển ban ngày cũng nhẹ nhàng ấm áp, lúc này nếu là đi phơi nắng, nhất định sẽ làm cho người thoải mái ngủ một giấc thật tốt.

Dưới tán ô che nắng, một nam nhân trẻ tuổi đang nằm, hắn mang kính râm che khuất, nhưng nhìn qua có thể thấy hắn là một người rất đẹp trai, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi với đường cong tinh xảo.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, nửa người dưới che bởi tấm khăn mỏng, cách ghế dựa mấy mét tiếng sóng biển lười biếng từng đợt từng đợt nhào tới, phía rất xa, có một người mặc bikini đi tới, vóc người nóng bỏng, cũng mang một mắt kính râm màu đen.

Cô xác thực có chút quá phận huyên náo, dưới ánh nắng ấm áp tiếng nói lanh lảnh, làm cho vẻ đẹp của cô như bị chiết khấu vài phần.

"Thiệu Hiên! Mạnh Thiệu Hiên! ANh lại lén chạy ra ngoài không gọi em, em sẽ nói với UNCLE, anh khi dễ em!"

Cô gái trẻ tuổi liếc nhìn người đàn ông dưới tán ô, miệng đẹp nhỏ nhắn cong lên, cô vui vẻ chạy tới, mặc dù đang oán giận, nhưng vẫn hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cười như hoa.

Ngón tay thon dài cầm cánh tay Mạnh Thiệu Hiên liên tục loạng choạng oán giận, vì giận giữ tiếng nói hàm chứa kiêu căng, làm cho người nằm không khỏi hơi nhíu mi.

Khớp xương rõ ràng có lực bàn tay thoáng cái đẩy qua, đem Đỗ Lạc đẩy ra, Mạnh Thiệu Hiên lục lọi chậm rãi ngồi dậy, hắn nghiêm nghị không chút khách khí mở miệng: "Đỗ tiểu thư, cô rất ầm ĩ, rất chán ghét, xin cô đừng đến quấn quít người tàn phế này."

Sắc mặt ĐỖ Lạc thoáng cái biến thành ửng đỏ, cô lấy xuống kính râm của mình, tròng mắt màu nâu có sương mù nhàn nhạt, cái miệng nhỏ nhắn cũng quyết lên, hiển nhiên là bị ủy khất lớn nhìn nam nhân trước mặt.

Cô bày ra bộ dáng đáng thương hồi lâu, người nọ hay là không có phản ứng, cô lúc này mới nhớ ra hắn nhìn không thấy, tâm trạng không khỏi có chút buồn bã, nhưng vẫn là tác phong to gan thoáng cái ôm lấy cổ Mạnh Thiệu Hiên, hôn mấy cái trên mặt Mạnh Thiệu Hiên: "Thiệu Hiên, em sau này không thế nữa, anh không nên chán ghét em có được không..."

Mạnh Thiệu Hiên không nhìn thấy, lại không phòng bị cô sẽ lớn mật làm như vậy, mặc dù biết cô là con lai, từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, luôn mạnh mẽ và cởi mở, nhưng Mạnh Thiệu Hiên cũng chưa từng nghĩ đến, bọn họ chẳng qua là mới gặp đêm qua một lần, cô ta hôm nay lại dám ôm hắn..

ĐỢi chính mình tỉnh táo lại, Mạnh Thiệu Hiên lửa giận thoáng cái bạo lên, ngoại trừ Tĩnh Tri, hắn không chịu gần gũi nữ nhân nào, chẳng những lại bị người ôm lại còn cường hôn mấy cái, hắn lại cảm giác mình bị ô uế.

Nguyên bản Mạnh Thiệu Hiên cũng không phải có phong độ thân sĩ, đối với người hắn ghét, hắn cho tới bây giờ đều làm theo ý mình không chút nương tay, vì thế một bạt tai vô cùng độc ác đánh vào mặt Đỗ Lạc, cô chật vật ngã ngồi ở trên mặt cát, không dám tin tưởng nhìn khuôn mặt tức giận của người đàn ông kia, coi như là ánh mắt của hắn nhìn không thấy, cô cũng có thể cảm giác được rõ ràng sự phẫn nộ của hắn, cô chỉ là hôn hắn mấy cái mà thôi, hắn thế nào lại đối với cô động thủ?

"Sau này, không nên xuất hiện trước mặt của tôi, không nên động vào tôi, không muốn nói chuyện, bằng không, tôi không cam đoan sẽ không đem ĐỖ tiểu thư trực tiếp ném xuống biển cho cá ăn."

Mạnh Thiệu Hiên nói xong mấy câu đó, thẳng thắn đứng lên, hắn không nhìn thấy, vì thế cũng không cần bận tâm thần sắc của Đỗ Lạc, một bãi biển thật dài nhìn không thấy bờ lại không cần lo lắng bở vì mắt không nhìn thấy mà bước đi không có phương tiện.

"ANh vì sao không thích em? Em nhìn thấy anh lần đầu liền thích anh, anh vì sao không thích em? Vì sao vì sao?" Đỗ Lạc là một cô nhóc tùy tiện, bị đánh một cái tát nhưng vẫn đuổi theo, đi theo phía sau Mạnh Thiệu Hiên tiếp tục truy vấn...

"Tôi dựa vào cái gì thích cô? Cô cũng không phải đô la." Mạnh Thiệu Hiên thực sự thấy nữ nhân này ầm ĩ muốn chết, thẳng thắn không quan tâm tăng nhanh bước chân.

"Vậy em cho anh đô la anh có thích em không?" ĐỖ Lạc tiếng Trung cũng không được tính là tốt, Trung Quốc và phương tây lại cách biệt quá lớn, cô không đầu không đuôi nói ra những lời này, Mạnh Thiệu Hiên ngược lại cười lạnh một tiếng: "Đỗ tiểu thư, cô có biết cô như vậy giống một nữ nhân huyên náo, ở Trung QUốc người ta gọi là cái gì không?"

"Cái gì?"

"Hắt--phụ." Mạnh Thiệu Hiên môi mỏng nhẹ nhàng vừa đụng,liền phun ra hai chữ, Đỗ Lạc sửng sốt, lúc định mở miệng, lại nghe được cúi đầu cười ôn nhu một tiếng, sau đó chính là hương nhu làm cho người ta không thể tức giận: "Tam thiếu, anh thế nào một mình đi nha? Để em đỡ anh đi."

Đỗ Lạc nhìn hắn mặc một áo sơ mi sạch sẽ, vóc dáng của cô rất nhỏ nhắn, làn da rất trắng, không hẳn là rất xinh đẹp thế nhưng khí chất lại rất tốt, tóc của cô đen nhánh, được chiếu sáng dưới ánh nắng mặt trời sáng bóng, mặt của cô cũng rất nhỏ, thế nhưng rất tinh xảo, xinh đẹp nhất chính là đôi mắt, không phải rất lớn, thế nhưng quý ở chỗ đen trắng rõ ràng, trong suốt, lúc cô sợ hãi, ánh mắt làm cho người khác nhìn cũng có chút động tâm.

"Anh cười cái gì?" Đỗ Lạc đuổi theo hầm hừ nhìn cô gái nhỏ nhắn đứng cạnh Thiệu Hiên.

Tống Cảnh nhợt nhạt cười một chút, ngay cả bộ dáng cười rộ lên đều ưu nhã vô cùng, ĐỖ Lạc không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn: "Cô còn cười, cô cũng theo Thiệu Hiên cười nhạo tôi!"

"Đỗ tiểu thư, tôi không dám chê cười cô, chỉ là vừa rồi lúc tôi từ biệt thự đi ra, Đỗ tiên sinh đang tìm cô, cô đi mau một chút." Tống Cảnh cũng không trả lời vấn đề của cô, trái lại chuyển hướng đề tài, quả nhiên Đỗ Lạc nghe nói như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lập lức biến đổi thần sắc: "Ái chà, vậy tôi cần phải đi nhanh thôi, cảm ơn cô Tống tiểu thư..."

Đỗ Lạc mặc dù hành vi mạnh mẽ lớn mật, nhưng tính tình lại rất ngay thẳng và có chút ngốc nghếch đáng yêu, vừa bị Thiệu Hiên đánh một bạt tai, hiện tại cũng không giận, như cũ dặn dò: "Thiệu Hiên, buổi tối em lại tới tìm anh, anh đừng trốn em nha!"

Nói xong, cùng không chờ Thiệu Hiên trả lời, cô đã chạy đi, Tống Cảnh nhìn bóng lưng cô, đôi môi xinh xắn không tự chủ được hơi vung lên một mạ tiếu ý khó lường, một đôi con ngươi nguyên bản có gì đó lờ mờ chợt lóe lên, nhưng ngay lập tức lại biến mất trở thành sạch sẽ bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.