Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 147: Chương 147: Vẫn là không thể buông




Trên trán cô quấn lớp băng gạc thật dày, trên băng gạc còn mơ hồ có điểm hồng hồng, Cứ như vậy mặt cô thoạt nhìn nhỏ hơn, hai mi cong như sơn xa, hai hàng mi đóng chặt, hai đường vòng cung đen như mực lại càng nổi rõ trên gương mặt trắng nõn, miệng nhỏ mê man nhưng vẫn mím chặt như cũ, cô nằm đó tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, yên tĩnh mà trong suốt, sắc mặt sáng như ngọc chỉ hơi hiện ra một tầng trắng bệch,phòng bệnh xa hoa yên tĩnh lạ thường...

Sắc trời tối rất nhanh, vừa rồi ngoài cửa sổ còn như đủ mọi màu sắc, bây giờ chỉ còn những tia yếu ớt, phòng bệnh không có bật đèn, trước song cửa một người đứng đó.

Chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn, cao to mà tuấn dật, ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào quanh thân hắn làm nổi bật nhưng lại mông lung, hắn cúi thấp đầu, một tay chống trên bệ cửa sổ, một tay lại vô ý thức ở trên cửa sổ đang lần hồi những hoa văn, ngón tay thon dài vô thức trượt, hướng về phía trước nhìn, liền thấy rõ mặt người nọ...

Hàng mi dài mà dày, tóc mái rủ xuống, mắt rất đen rất sâu, luôn luôn không nhìn thấy đáy, con mắt dẫn theo đau thương, lại không hiện chật vật, trái lại thêm vài tia phóng đãng cùng phỉ khí.

Nhưng lúc này mi hắn lại nhăn, đáy mắt có chút hơi giãy giụa.

Ngày mai là hôn lễ.

Ở Hawaii bên kia, Thẩm Mạn Quân đang chờ hắn, nhưng hắn một chút cũng không muốn đi.

Trước đây không muốn, nhưng vẫn tìm mấy lý do buộc chính mình đi, hiện tại hắn ở đây cả buổi chiều, suy nghĩ hàng trăm lý do, lại đơn giản bị một việc phủ định.

Cô chưa tỉnh lại, hắn không đành lòng đi.

Nghĩ đến cô hắn liền xoay người lại, cước bộ đi đến trước giường cô, chiếc cằm nhỏ xinh, đường vòng cung cực đẹp, nhưng có chút quá gầy gò, hai má rất đẫy đà bây giờ hơi hõm lại, tay hắn phân vân, đưa một bàn tay cơ hồ liền che khuất mặt cô.

Ngực cũng có chút đau, răng cắn đầu lưỡi, có trúc trắc đau đớn, hắn cúi đầu, nhìn vết cào trên mu bàn tay, cực sâu nhưng đã cầm máu, chỉ còn dính chút máu khô, trên mặt hắn cũng có vài đạo vết cào, nhiều hơn là ở cổ và cánh tay, động một chút cũng đau không chịu nổi.

Hắn lại là không có một tia tức giận, ánh mắt nhìn cô cực ôn nhu.

Lúc ở trên xe ôm lấy thân thể cô, bàn tay của hắn đo đạc, so với năm năm trước cô đã gầy đi nhiều, thậm chí xương cốt cô đều chọc vào người khiến hắn đau.

Năm năm qua cô trôi qua thế nào? Cô ăn bao nhiêu khổ? Cô bị bao nhiêu tội? Cô chảy bao nhiêu nước mắt? Cô phải nhìn bao nhiêu mặt lạnh? Đã chịu bao nhiêu đánh chửi? Bao nhiêu lần cô tuyệt vọng?

Hắn đã biết rồi, lại đối với cô nhắc tới.

Hắn nợ cô quá nhiều, may mà thời gian còn dài, hắn còn một chút cơ hội.

Chấp tay cô, ngón tay nhỏ bé mỏng manh, đầu ngón tay của hắn vuốt ve một chút một chút, tâm cũng một chút một chút co rút đau đớn.

Trên người cô mặc áo ngủ sạch sẽ, là hắn giúp cô thay, lúc thay quần áo, hắn nhìn thấy trên lưng cô có vết thương cũ, hai chân thon dài như ngọc cũng lưu lại nhiều vết thương.

Hắn lại nghĩ đến lời đại ca nói, cô ngày ngày làm công ở công trường, sống bẩn sống mệt đều trải qua, hắn nhịn không được, cô cũng từng là thiên kim đại tiểu thư a.

Cho dù hắn khi đó không yêu cô, nhưng cũng chưa từng hận cô chán ghét cô, cô dù sao cũng là vợ hắn, chẳng qua ly hôn, nhưng khi đó hắn cũng thật tâm hy vọng cùng cô trôi qua thật tốt.

Thế nhưng năm năm kia, hắn sống an nhàn sung sướng cao cao đứng ở đám mây,mà cô một người nhu nhược đầy bụng chữ lại bị người giẫm nát nơi bùn lầy.

Kí ức đã từng mơ hồ, hắn tinh tế muốn, trong ấn tượng, cô luôn luôn một thân ưu nhã, hoặc là trên thư phòng, hoặc là bận rộn trong phòng bếp, im lặng, cô thích hoa sơn chi, vì thế hắn liên tưởng, cũng không thể đem điều này liên tưởng là một người phụ nữ hoan hỉ đọc sách cùng một nữ công nhân ở công trường liên hệ một chỗ, thế nhưng mà chính cô đã trôi qua cuộc sống như thế, hơn nữa giày vò tận năm năm.

Hắn đang trầm tư, lại có tiếng gõ cửa truyền đến, Mạnh Thiệu Đình thả tay cô ra, xoay người đi mở cửa, hắn hỏi: "Chuyện gì?"

An Thành có chút cấp thần sắc, nhưng cũng cúi đầu trả lời: "Nhị thiếu, bây giờ không quay về, thì không kịp hôn lễ ngày mai, đêm nay chỉ còn một chuyến bay, sau một tiếng nữa, ngài xem..."

Mạnh Thiệu Đình giơ tay ngăn hắn ngừng nói, hắn chậm rãi đi tới cửa sổ cuối hành lang, chân trời là ám lam sắc, xa xa dãy núi trùng trùng điệp điệp, tựa như gắn vào sắc lam mỏng, hắn hút một điếu thuốc, yên lặng hút hết, lại lấy một điếu, hút được phân nửa, mới mở miệng: "Thiệu Hiên đâu?"

"A, đúng rồi, tật mắt của Tam thiếu tái phát, lại không chịu gặp bác sĩ, chỉ đòi gặp Phó tiểu thư..."

"Dùng biện pháp gì cũng được, đem hắn đi Mỹ đi, để trị mắt."

Mạnh Thiệu Đình có chút bực bội, một tay nửa chống tường, một tay kẹp thuốc lá đưa đến miệng, hơi nghiêng đầu hút một hơi, mắt híp lại, phun ra một chuỗi vòng khói: "Cha ta nơi đó thế nào."

"Còn gạt hắn, chỉ là lúc mê lúc tỉnh, bác sĩ nói muốn quan sát mấy ngày."

"Làm tốt lắm, cứ tiếp tục gạt ông ấy, ai dám đem sự việc này nói ra, ta muốn mạng người đó!" Tròng mắt hắn lướt qua một tia ngoan lợi, An Thành lập tức cúi đầu đáp: "Nhị thiếu yên tâm."

"Cậu trở về đi, không nên tới quấy rầy ta." Hắn bóp tắt tàn thuốc, xoay người đi, gió mùa xuân vẫn lạnh, nhưng hắn không né tránh, gió này dù sao không phải trời đông lúc giá rét sắc bén, như là bàn tay lành lạnh nhỏ bé, một chút một chút vuốt lên hắn bực bội.

"Kia...Vé máy bay?" An Thành hãi chạy lại, hoảng hỏi.

Mạnh Thiệu Đình giương mắt một cái, bỗng nhiên lại cười, An Thành thấy hắn lúc này cười mệt mỏi rời rã, lại tự giễu, bất giác ngẩn ra.

Hắn lại chậm rãi thu lại tiếu ý, ánh mắt nhìn hướng cửa phòng bệnh khép hờ phía đó không xa, cúi đầu hừ một tiếng: "Cậu thấy tôi đi được sao? Cô ấy còn chưa có tỉnh."

"Nhị thiếu, kia hôn lễ làm sao bây giờ? Phu nhân đã ở Hawaii, Thẩm gia cũng ở đó, truyền thông nước Mĩ cũng nội địa hàng trăm người, nếu ngài không đi, như thế nào xong việc?"

An Thành nóng nảy, hắn đi theo bên người Mạnh Thiệu Hiên lâu năm như vậy, đương nhiên cái gì cũng rõ ràng, Phu nhân sinh Đại thiếu cùng Nhị thiếu, nhưng không biết vì sao thiên vị Nhị thiếu nhất, bởi vậy Mạnh gia có bao nhiêu cơ nghiệp đều quá nửa ở trong tay Nhị thiếu, lần này lão gia cùng phu nhân cực kỳ hài lòng về hôn nhân giữa Nhị thiếu và Thẩm gia, phu nhân cũng khuyến khích lão gia đáp ứng, Nhị thiếu sau khi kết hôn, lão gia sẽ nhường chức chủ tịch, hiển nhiên là muốn đem quyền lực Mạnh gia cho Nhị thiếu kế thừa, nhưng mấu chốt chính, nếu như Nhị thiếu không kết hôn, chọc giận Thẩm gia, Thẩm gia cũng không dễ đối phó, lão gia cùng phu nhân phải để cho Thẩm gia chút công đạo, vị trí sau này của Nhị thiếu cũng tràn ngập nguy cơ!

Huống chi, hiện tại Đại thiếu còn chưa kết hôn, nếu như đại thiếu tìm được thông gia cứng hơn nhị thiếu, tình thế có thể thay đổi đột ngột, An Thành nghe xong Mạnh Thiệu Hiên có ý định muốn đào hôn, lại lo sợ vã mồ hôi!

Từ trước đến nay, thiên gia vô phụ tử, nhà giàu có anh em đấu đá tranh giành quyền lực, không phải anh chết thì tôi chết, nhưng Nhị thiếu lại không để bụng!

Mạnh Thiệu Đình mi tâm nhíu chặt hơn, An Thành cũng không nhìn ra thần sắc trong đáy mắt, chỉ là hoảng sợ nhìn hắn: "Nhị thiếu, ngài cần phải hảo hảo nghĩ rõ ràng, Phó Tiểu thư chỉ cần tỉnh lại sẽ không có chuyện gì, ngài ngày mai cử hành hôn lễ xong trở lại cũng được a, bằng không, cũng quá không để cho Thẩm gia mặt mũi, sau này ở nước ngoài công việc hai nhà còn phải lui tới, ngài đắc tội Thẩm gia như vậy thực sự là hạ sách..."

"An Thành." Mạnh Thiệu ĐÌnh cắt ngang lời hắn, gương mặt mang theo nồng đậm uể oải: "Cậu có biết hay không, ta căn bản không muốn kết hôn."

"Nhị thiếu!"

"Là,ta không thích Mạn Quân, tình cảm giữa ta và cô ấy không phải là tình yêu nam nữ, nếu như không gặp gỡ...Chuyện của cô ấy, ta có lẽ bây giờ đang ở Hawaii cùng một chỗ với Mạn Quân, thế nhưng, ta không biết làm sao, ta thấy cô ấy, liền đột nhiên cảm giác được, ta không thể buông tay cô ấy ra, ta không thể bất kể cô ấy...An Thành, cậu nói ta đây là thế nào?"

An Thành sắc mặt khẽ biến, có chút trố mắt: "Nhị thiếu, ngài cùng Phó tiểu thư, đều đã ly hôn năm năm..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.