Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con

Chương 188: Chương 188: Yên lặng chịu đựng




Mạnh Thiệu Đình chỉ cảm giác mình trở nên ngây ngốc, anh không biết làm sao để ngẩng đầu lên, cũng không biết mình làm sao đối mặt với ánh mắt dò xét và nghi ngờ đánh giá kia, thậm chí anh không biết sao mình có thể run rẩy nhẹ nhàng mở miệng:

"Không phải cô ấy, tôi dám đảm bảo với các ngài, không phải Phó Tĩnh Tri làm."

Ánh mắt anh rất dọa người, mặt lại trắng như tờ giấy, anh liếc mắt nhìn sắc mặt ám trầm của Mạnh Chấn Tông, lại nhìn vẻ mặt lóe lên của mọi người, nói từng câu từng chữ: "Tôi sẽ tra rõ chuyện này, cho mọi người một cái công đạo."

"Thiệu Đình, chuyện đã đến nước này, con còn muốn che chở cho cô ta sao? Lần này chúng ta tổn thất lớn như vậy, nếu như không phải Thiệu Tiệm bàn thành một mối làm ăn, cho chúng ta cơ hội thở dốc, lần này Mạnh thị chúng ta ắt gặp phải tổn thất nặng! Tuy nói như thế, nhưng tổn thất lần này cũng khó có thể tính ra, chúng ta vì lần cạnh tranh này, đã đầu tư vào bao nhiêu nhân lực, vật lực, tài lực? Thiệu Đình con tới tính đi, con tới nói câu công đạo, hậu quả như thế, ai tới gánh?"

Mạnh Chấn Tông chỉ cảm thấy cực kỳ tức giận, vừa tức vừa đau, ông luôn luôn coi trọng đứa nhỏ này, nhưng hiện tại xem ra, nó thực sự bị người phụ nữ kia làm mê mẩn tâm hồn rồi!

"Ba, con đã nói không phải cô ấy, không có chứng cứ chứng minh là cô ấy, từ đầu chí cuối, Tĩnh Tri chưa bao giờ tiến vào thư phòng của con, vì thế không có khả năng nhìn thấy giá thầu thấp nhất! Con sẽ đi điều tra, tiếp tục tra rõ chuyện này, con sẽ cho mọi người một cái công đạo, con sẽ cho mọi người một kết quả hài lòng!"

Trong đầu Mạnh Thiệu Đình loạn thành một đoàn, anh nói xong câu đó, bỗng nhiên đẩy người trước mặt ra, đi nhanh ra ngoài...

Tay vừa chạm tay vịn cánh cửa, chợt nghe một giọng nói già nua nhưng tràn đầy trung khí: "Lão nhị, cháu đứng lại."

Mạnh Thiệu Đình dừng bước, chậm rãi xoay người lại, thấy một ông lão bên cạnh cha đang chậm rãi đứng lên. Anh không dám chậm trễ, đi nhanh hai bước qua đỡ lấy ông, rất cung kính nói: "Bác cả, bác có lời gì, chỉ cần phân phó Thiệu Đình."

Mạnh Chấn Nghiệp nhẹ nhàng xua tay, nét mặt lại là nụ cười từ ái: "Không thể nói là phân phó gì, chỉ là có câu muốn dặn dò cháu, nếu chuyện này không tra ra được, cháu dự định làm sao?"

Mạnh Thiệu Đình hơi sững sờ, chợt thấy mọi người đều nhìn chằm chằm anh, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, trầm giọng nói: "Nếu cháu không thể cho mọi người một cái công đạo, vậy tất cả trách nhiệm chuyện này liền do cháu đến gánh, đến lúc đó nên xử phạt như thế nào, Thiệu Đình sẽ không nói một chữ."

Mạnh Chấn Nghiệp vỗ vỗ vai anh, cười nói: "Có trách nhiệm. Đàn ông có tâm huyết là chuyện tốt, nhưng quá mức xúc động lại là tối kỵ. Lão nhị à, cái gì nặng cái gì nhẹ, cháu phải phân biệt rõ ràng." đọc nhanh nhất tại thích đọc truyện .com

"Cháu biết." Mạnh Thiệu Đình cúi đầu, nửa ngày mới nhẹ nhàng mở miệng: "Bác cả, ý tốt của bác, Thiệu Đình vô cùng cảm kích, nhưng chuyện này, cháu tự có phán đoán suy luận..."

Mạnh Chấn Nghiệp lắc đầu thở dài một tiếng, xoay người nói với Mạnh Chấn Tông: "Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta già rồi, cứ để cho bọn thanh niên làm theo suy nghĩ của chính mình đi. Có đôi khi nếm chút mùi đau khổ và thiệt thòi, cũng chưa hẳn là chuyện gì xấu."

"Đại ca, anh nói rất đúng, chỉ là Thiệu Đình..." Trong lòng Mạnh Chấn Tông vẫn có chút tức giận không cam lòng như trước, chức chủ tịch sớm đã thương lượng tốt với đại ca, chuẩn bị muốn để lại cho Thiệu Đình, nếu như nó không thể làm ra một kết quả hài lòng khiến cho mọi người tin phục, sau này làm sao có thể phục chúng?

Mạnh Chấn Nghiệp cười xua tay, "Nếu quả thật nó có thể gánh vác một gia nghiệp lớn như vậy, coi như con đường phía trước gập ghềnh gian nan vạn phần thì cũng có một ngày có thể tự mình chống đỡ. Nếu thật nó là một Lưu A Đấu(1) không chống đỡ nổi, dù chú có nhét cơ nghiệp thật tốt này vào trong tay nó, nó cũng khó mà giữ được. Thôi cứ chờ xem, đứa nhỏ này thông minh, nhưng vẫn phải học hỏi kinh nghiệm!"

Mạnh Chấn Tông trầm ngâm hồi lâu, mặc dù trong lòng vẫn không muốn gật bừa, nhưng vẫn gật đầu đáp: "Đại ca, anh nói rất đúng."

"Thiệu Đình, cháu đi đi." Mạnh Chấn Nghiệp lần nữa xoay người lại nhìn anh một cái: "Đàn ông nên có trách nhiệm, bác cả chỉ hi vọng cháu có thể nhất ngôn cửu đỉnh(2), nói được thì làm được. Bác cả cũng tin cháu, nhất định có thể cho mọi người một câu trả lời hài lòng."

Mạnh Thiệu Đình nghe mọi người nói chuyện một hồi, đã là vô cùng xấu hổ, lại thấy bác cả luôn luôn ít giao du với bên ngoài, không hỏi thế sự mà lần này cũng bị kinh động. Một bó to tuổi còn bận rộn vì chuyện công ty của hậu bối, trong lòng anh lại hối hận một trận, chỉ đành phải hung hăng gật đầu, đáp: "Bác cả, bác yên tâm, Thiệu Đình nói được, nhất định làm được."

"Đi đi." Mạnh Chấn Nghiệp khoát khoát tay, thấy anh đi ra mới cười nói với mọi người: "Một đám người mặt ủ mày chau làm gì hả? Nhớ ngày đó tôi theo cha xông xáo, đã trải qua gập ghềnh nhấp nhô, không biết nghiêm trọng hơn bây giờ gấp bao nhiêu lần, cũng không phải đều qua được sao? Chút ít sóng gió nhỏ như thế cũng chịu không được, còn dám xưng là tinh anh của Mạnh thị ư?"

Mọi người nghe ông nói như vậy, không dám oán thầm, liên tục cười khổ. Mạnh Chấn Nghiệp cũng không để ý nhiều, mang theo Mạnh Chấn Tông rời khỏi: "Chú cũng không cần như là trời sập, dù thật sự phá sản , cùng lắm thì Đông Sơn tái khởi..."

"Đại ca, đây chính là cơ nghiệp mà ông và cha chịu nhiều đau khổ mới tạo ra được..."đọc nhanh nhất tại

"Giàu có không quá ba đời, nên thấy đủ!" Mạnh Chấn Nghiệp liếc mắt nhìn ông ta một cái, kéo ông ta đi ra ngoài: "Gấp cái gì, hiện tại là thời gian chúng ta nên hưởng phúc, để cho bọn tiểu bối sứt đầu mẻ trán đi. Đi thôi, hôm kia anh nhìn thấy một món đồ cổ tốt, theo anh thấy tám phần là đồ trước thời Minh, thực sự là đồ tốt, lên đó với anh, hai chúng ta pha trà ngắm cảnh?"

Mạnh Chấn Tông cười lắc đầu: "Đại ca, anh thực sự là càng sống càng trẻ tuổi, nhìn còn trẻ hơn em mười tuổi, Sanh Sanh nhìn còn lớn tuổi hơn anh, một thân bệnh tật..."

"Chú sớm ngày giao công ty của chú cho lão nhị, giống như anh thải cúc đông ly hạ, du nhiên kiến nam sơn(3), bảo đảm một năm thôi là chú liền cải lão hài đồng, sinh long hoạt hổ..."

Mạnh Chấn Nghiệp thao thao bất tuyệt, Mạnh Chấn Tông dở khóc dở cười bị ông nhét lên xe, thời gian không thể ít hơn một ngày để ông biểu diễn những thứ ly kỳ cổ quái kia!

"Giao cho lão nhị? Hiện tại cả đầu nó đều là người phụ nữ kia, đâu còn để người cha là em đây và nhà họ Mạnh vào mắt?"

Mạnh Chấn Tông đóng sầm cửa xe, gương mặt tức giận.

"Hắc, lúc còn trẻ không phải chú cũng như vậy sao? Nói lão nhị làm gì? Còn không phải là giống chú, theo phụ nữ đến không cứu vãn được?"

"Đại ca... anh cũng không nói giúp em. Đổi là một người phụ nữ khác, em sẽ không nói hai lời, nhưng người phụ nữ kia..."

"Không phải là có thù oán với nhà chúng ta sao? Nếu như lão nhị thật sự có bản lĩnh, liền có thể chinh phục cô nhóc kia, thật biến người hai nhà thành người một nhà, thù hận gì đó không phải đều có thể xóa bỏ sao?"

"Em không nói với anh, anh vẫn nói tiếp đồ cổ của anh đi." Mạnh Chấn Tông thở dài, suy nghĩ lộn xộn một lúc lâu, vẫn than thở thật dài một tiếng. Mặc kệ thế nào, tuy con đường này là Thiệu Đình cố chấp tự mình chọn lựa, nhưng người làm cha như ông cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn nó đi vào vách đá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.