Tổng Giám Đốc Không Biết Tốt Xấu

Chương 9: Chương 9




Hôm nay là chủ nhật nhưng từ sáng sớm đã có những tiếng nói chuyện lớn dù đã cố ý đè thấp giọng, làm Đường Phỉ không ngủ tiếp được. Nhưng hôm qua Tề Gia Hách giao cho cô rất nhiều việc khiến cả người cô đều rất mệt mỏi, dù không ngủ được nhưng cô vẫn muốn nướng trên giường.

Nhưng mà tạp âm càng ngày càng nhiều, cuối cùng cô vẫn phải đi xuống giường. Còn mặc nguyên bộ đồ ngủ rộng thùng thình đi ra khỏi phòng. Vừa đi tới mấy bậc thang đã thấy bốn cô tiểu thư bàn luận xôn xao về Tề Gia Hách và Đường Vũ đang đứng trong sân.

“Các cô đang làm cái gì vậy?”

“Suỵt...”

Tề Mỹ Nghi đặt ngón trỏ trên môi, muốn cô giữ yên lặng, Đường Phỉ đành mím môi lại nhưng cô rất tò mò. Bốn cô gái này cùng rời giường vào sáng sớm mà tinh thần còn rất tốt, rốt cuộc là có chuyện gì có thể hấp dẫn các cô ấy?

Cô nhìn theo tầm mắt của bốn người, lại nhìn Tề Gia Hách và Đường Vũ “Các cô đang nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”.

“Cô không thấy bọn họ rất kì lạ à?”. Tề Lệ Dung hỏi nhỏ.

“Lạ? Lạ như thế nào?”.

“Có chút mập mờ”. Tề Phân Yên lộ ra bộ mặt như Conan.

“Mập mờ?”. Có phải dùng nhầm từ không? Mặc dù cô di dân đến Canada từ rất nhỏ nhưng người nhà hầu như đều dùng tiếng Trung cho nên cô tự nhận là khả năng tiếng Trung là rất tốt. “Không thể nào...”.

“Anh của tôi rất phản cảm với phụ nữ”.

“Tôi biết”. Thế nên anh ta mới luôn gây sự với cô nhưng mà điều đó cũng thể chứng minh được cái gì. “Có đôi lúc tôi cũng cảm thấy nhiều người đàn ông rất nhàm chán”.

“Anh của tôi còn nghiêm trọng hơn nhiều, mà tôi chưa bao giờ thấy anh ấy đưa bạn gái về nhà”. Tề Mỹ Nghi nghiêm túc nói.

“Có thể là ánh mắt của anh ta quá cao thôi”.

“Vậy tại sao anh ấy vẫn cố hết sức ngăn cản cô đưa Đường quản gia đi?”.

Không phải là bọn họ cũng phản đối sao? “Bởi vì năng lực làm việc của anh ấy rất tốt!”.

“Đường Phỉ, năng lực quan sát của cô thật kém. Tôi cảm thấy ánh mắt họ nhìn nhau rất khác lạ, nếu như tiếp tục như thế không may bọn họ thật sự thành đồng tính, thích lẫn nhau. Nhà chúng tôi không sao, dù sao nhà tôi tư tưởng rất thoải mái. Nhưng còn nhà cô? Có thể chấp nhận Đường quản gia thích một người đàn ông sao?”.

“Tất nhiên là không rồi!”. Đùa gì vậy? Đường Vũ là con trai độc nhất của nhà họ Đường, nếu đúng là đồng tính, tất cả mọi người sẽ ngăn cản và phản đối.

“Suỵt..., đừng lớn tiếng như vậy..., nhỡ bọn họ biết chúng ta đang nghi ngờ nhất định sẽ che giấu. Đến khi đó chúng ta càng khó tìm được sự thật”.

“Vậy các cô nghĩ nên làm như thế nào?”.

“Chúng tôi đã nghĩ ra cách nhưng mà chúng tôi không thích hợp làm việc này”.

“Cách gì?”.

“Đó là có một người con gái sẽ đi quyến rũ anh trai tôi”.

Quyến rũ ... Mấy cô này đang nghĩ gì vậy?.

Đường Phỉ bị dọa đến nỗi suýt ngã lăn xuống cầu thang, may mà bốn vị tiểu thư kéo được cô nhưng mà cô vẫn chưa kịp định thần. Vừa nghĩ đến sẽ có một người phụ nữ xa lạ sẽ thân thiết với Tề Gia Hách, cô lại cảm thấy không thoải mái. “Không tốt lắm đâu, ngộ nhỡ đùa thành thật thì sao?”.

“Vậy thì tốt quá, chúng tôi sẽ có chị dâu”.

“Chuyện này không hay đâu, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng phải thuận theo tự nhiên, nếu như chuyện tình cảm mà dùng kế hoạch thì không tốt, cho dù muốn tìm người thì cũng phải tìm cô gái nào tự ổn định được mình”.

“Tôi biết người sẽ tự áp được mình, không làm chuyện giả thành thật, nhưng mà không biết cô ấy có đồng ý làm chuyện này không?”.

“Thế thì hãy nói chuyện với cô ấy”.

“Thì chúng tôi đang nói chuyện với cô gái ấy mà”.

Bốn vị tiểu thư rất ăn ý nhìn thẳng vào cô, Đường Phỉ hốt hoảng biết bọn họ đang nói đến mình, cô nhất thời giật mình. “Đừng có nói đùa, tôi với anh trai các cô không hợp nhau, tôi mà nói với anh ta cái gì đó thì một giây sau sẽ bị đuổi ngay lập tức”.

“Được rồi cô cứ để cho bọn họ phát triển đi. Dù sao thì một trong bốn người chúng tôi kén người ở rể là được rồi, họ Tề cũng không sợ bị đoạn hương khói”.

Nhưng Đường Phỉ lại sợ điều đó, cô nhất định không thể để chuyện đó xảy ra. “Tôi làm”.

“Cô đồng ý làm thử?”.

“Tôi làm nhưng mà nếu anh trai các cô đuổi tôi thì các cô phải giúp tôi bởi vì tôi không thể đi được”.

Cô không thể thuyết phục Đường Vũ về Canada thì cô phải theo dõi anh ấy để anh ấy không cho anh ấy cơ hội chạy mất.

Nhưng mà quyến rũ Tề Gia Hách, cách này có thể áp dụng được sao? (Ốc: ta nghi chị bị đặt bẫy quá ).

Nghĩ đến sẽ phát sinh một số hình ảnh kì quái, tim của cô tự nhiên đập rất nhanh. Cô bị sao đây? Chuyện dạo này nhịp tim không được bình thường, Đường Phỉ nghĩ không biết có phải mình bị bệnh không? (Ốc: chị ơi bệnh tương tư ).

Nhưng mà bây giờ cô đã không có đường lui bởi vì cô vừa đồng ý thì bốn cô gái đã hành động. Tạo cơ hội cho cô quyến rũ anh trai mình trong khi cô còn chưa nghĩ được gì!.

Đi nghỉ phép ở bờ biển tất nhiên là đề nghị của bốn vị tiểu thư. Quy củ ở nhà họ Tề là thiểu số phục tùng đa số, cho nên bốn phiếu áp đảo được một phiếu của Tề Gia Hách. Tất nhiên là bốn cô gái thắng.

Đường Phỉ và Đường Vũ cũng muốn tham dự biểu quyết nhưng nghĩ lại lại quyết định bảo trì ý kiến trung lập, vì vậy chuyến hành trình nghỉ phép ở bờ biển đã được quyết định.

Một nhóm bảy người nghỉ phép không vào khách sạn mà đến một biệt thự. Như thế có thể không lo lắng sự quấy nhiễu của các du khách khác hưởng thụ trọn vẹn ngày nghỉ.

Vừa xuống xe, Tề Phương Tĩnh đã la hét: “Nóng quá, chúng ta đi bơi thôi”.

“Được”.

“Mọi người đi chơi đi, sau khi trở lại sẽ có cơm ngon để ăn”.

Mặc dù là nghỉ phép nhưng Đường Vũ vẫn làm rất tốt bổn phận của một quản gia, đi mà mua một đống thức ăn để mọi người nghỉ phép vẫn có thể ăn những món ăn ngon nhất.

“Đừng lo những việc đó, anh cũng ra ngoài chơi đi, mọi người cùng nhau đi!”. Tề Gia Hách chừa bao giờ coi Đường Vũ là người giúp việc mà như người nhà của mình nên nghỉ phép anh cũng không muốn Đường Vũ phải vất vả.

“Cô mau xem anh trai tôi, rất lạ có phải hay không?”.

Đường Phỉ vẫn không cảm thấy bọn họ có gì kỳ lạ nhưng mà lại bị bốn vị tiểu thư tẩy não, bây giờ cô cũng thấy ánh mắt của Tề Gia Hách nhìn Đường vũ cũng có chút kì quái.

“Cô phải nhanh lên một chút, nếu không đến khi mối quan hệ của họ tiến thêm bước nữa thì sẽ không kịp đâu!”.

“Nhưng...” Nhưng mà cô chưa bao giờ quến rũ một người đàn ông nào, không biết phải làm thế nào.

“Không sao mà, mọi người cứ đi chơi đi, tôi chỉ ở lại chuẩn bị bữa trưa, bữa tối chúng ta sẽ xuống ăn ở nhà ăn”.

“Được rồi, nếu anh đã quyết định thì cứ làm như vậy đi”.

Cứ như thế năm anh em nhà họ Tề và Đường Phỉ đi đến bãi biển. Xuống nước chơi không đến năm phút bốn cô tiểu thư lần lượt lên bờ.

“Không phải là các em muốn bơi hay sao?”. Tề Gia Hách cảm thấy kì lạ, rõ ràng là bọn họ muốn đi làm sao bây giờ vừa mới xuống nước đã lên luôn.

“Bọn em đi mua chút đồ uống, đi một lúc sẽ quay lại”.

Bốn vị tiểu thư bỏ chạy, tạo cơ hội ở chung cho Đường Phỉ và Tề Gia Hách. Nhưng bãi biển rất lớn, cự li khá xa, cơ hội không đến dễ dàng như thế.

Đường Phỉ không biết làm gì đành bơi lội xung quanh, không ngờ đang bơi chân cô lại bị chuột rút. Bởi vì rất đau không thể đạp được nước, thân thể dần chìm xuống, cũng không thể gọi được ai.

Tề Gia Hách theo thói quen ra khỏi cửa sẽ chăm sóc cho em gái nên vẫn chú ý đến Đường Phỉ. Đúng lúc này anh quay đầu, đầu tiên cũng không phát hiện ra Đường Phỉ có vấn đề nghĩ rằng cô đang lặn. Cho đến khi có người hô to có người chết đuối, anh mới biết là cô đã xảy ra chuyện.

Anh nhanh chóng lặn xuống nước bơi đến chỗ Đường Phỉ lúc nãy đã không còn sức để giãy giụa, tim của anh như trùng xuống, giống như chính mình không thể thở được,

Nhưng sau đó anh lập tức tỉnh táo lại , cứu người như cứu hỏa, không thể trì hoãn, anh giữ chặt cô sau đó cố gắng kéo cô về bờ.

Tề Gia Hách rất thích vận động cho nên lúc còn là học sinh anh đã từng tham gia khóa huấn luyện cứu sinh. Anh không ngờ khóa huấn luyện đó sẽ được sử dụng vào lúc này.

Khi môi anh áp lên đôi môi lạnh lẽo của cô anh bỗng nhiên cảm thấy rất đau lòng.

“Tỉnh lại đi! Nhanh tỉnh lại đi!”. Gây gổ cũng tốt, cãi vã cũng được, chỉ cần cô tỉnh lại kể cả cô không coi anh ra gì anh cũng sẽ không so đo với cô.

Đột nhiên Đường Phỉ ho mấy cái, mí mắt run rẩy rồi mới mở ra.

Khi cô nhìn thấy rất nhiều người đang nhìn cô chằm chằm. Cô sửng sốt một lúc mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn thẳng vào Tề Gia Hách.

“Tôi bị làm sao vậy? Tại sao mọi người lại nhìn ta như thế?”.

Tề Gia Hách vốn đang rất lo lắng sau khi nghe xong câu hỏi của cô thì thở phào nhẹ nhõm: “Không sao, cô tỉnh là tốt rồi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.