Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 164: Chương 164: Dạo hồ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tô Ảnh không lên tiếng.

Cho dù Ngu Đình Huyên thật sự vừa ý Phó Thịnh đi nữa, nhưng trong lòng cô vẫn có một chút miễn cưỡng, không phải rất muốn giúp Ngu Đình Huyên đến với Phó Thịnh.

Từ khi nào cô trở nên ích kỷ thế này?

Không phải nói phải trả ơn Ngu Đình Huyên sao?

Nhưng vì sao chỉ cần dính dáng đến Phó Thịnh, co lại bắt đầu không tình nguyện chứ?

Không đợi Tô Ảnh lí giải cảm xúc của bản thân, Mẫn Chỉ đã mở miệng nói: “Hôm nay cậu nhất định là người tỏa sáng nhất, cứ ngồi chờ đám tiểu thư danh môn kia đến nịnh hót đi.”

Tô Ảnh còn chưa trả lời, đã nghe thấy sau lưng vang lên một giọng nói xa lạ: “Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, Tô tiểu thư còn xinh đẹp hơn lời đồn, mấy ngày trước tình cờ gặp được chiếc vòng tay này, tôi cảm thấy rất hợp với Tô tiểu thư, xin Tô tiểu thư đừng khách sáo với tôi nhé!”

Tiếng nói vừa dứt, Tô Ảnh vừa quay người, còn chưa kịp nhìn rõ là ai đã bị người ta nhét một chiếc hộp vào tay.

Người kia thấy Tô Ảnh không trả lại, bấy giờ mới quay sang cười chào hỏi Mẫn Chỉ: “Mẫn nhị tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Mẫn Chỉ mỉm cười gật đầu.

Bởi vì toàn thế giới đều biết Mẫn Chỉ thích Sầm Yến Hành, cho nên mấy năm đổ về đây, mấy tiểu thư danh môn kia ngược lại không ai đến gây khó dễ cho Mẫn Chỉ.

Dĩ nhiên, phần lớn trong đó là không có tư cách gây khó dễ cho Mẫn Chỉ.

Tô Ảnh nhìn chiếc hộp trong tay, cười khổ: “Món quà này quá quý trọng, tôi không thể nhận...”

Tô Ảnh còn chưa dứt lời, đối phương đã cười cắt ngang: “Tô tiểu thư khách sáo quá rồi. Tô tiểu thư là trợ lí của Phó tổng, nếu như cô còn không nhận nổi thì ai còn nhận nổi vào đây chứ?”

Nói xong câu này, đối phương lập tức lại nói: “Tối nay du hồ xong có chút chuyện nhỏ muốn tham khảo ý kiến của Tô tiểu thư, có thể xin Tô tiểu thư bớt chút thời gian được không?”

Tô Ảnh chỉ có thể miến cưỡng gật đầu.

Người này đến đó thì ngừng, cũng không ham chiến, nói thêm vài câu khách sáo rồi tìm bừa một cái cớ rời đi.

Cô ta vừa đi, Mẫn Chỉ lập tức nói: “Cô ta là tiểu thư của Triệu gia, trên còn có một người anh. Cha Triệu tiểu thư cha là phó thị trưởng thành phố G.”

Tô Ảnh bừng tỉnh: “Thì ra là con nhà quan.”

Mẫn Chỉ liếc qua chiếc hộp trong tay Tô Ảnh, lại nói: “Chất lượng không tồi, tuy nhiên giá chỉ chừng năm vạn, cũng không coi là quá quý trọng, cậu có nhận cũng không đến mức thất lễ. Không thể không nói Triệu tiểu thư này chọn quá rất kéo. Vừa không khiến cậu có cảm giác áp lực, cũng không cho cậu có cớ trả về. Một cái vòng đổi lấy một ấn tượng, đáng.”

Tô Ảnh cười khổ: “Tặng quà cũng có nội hàm như thế, Mẫn Chỉ, mình cảm thấy khả năng mình chỉ có làm hỏng chuyện thôi.”

Mẫn Chỉ vỗ vai Tô Ảnh, hất cằm ra hiệu lại có người đến nữa kìa, nói: “Chiến trường của cậu chỉ vừa bắt đầu thôi.”

Sau khi nói xong, Mẫn Chỉ khẽ gật đầu chào hỏi người mới đến rồi quay người rời đi.

Không có Mẫn Chỉ, Tô Ảnh cũng chỉ có thể dựa vào trí nhớ nhớ lại những người nào đã tặng quà cho mình, sau đó miến cưỡng nhận lấy một đống quà đủ các loại.

Một buổi chiều, chỉ riêng quà cáp, Tô Ảnh nhận được không dưới một trăm món.

May mà tối nay mọi người đều phải ở lại, cho nên Tô Ảnh dứt khoát chất hết quà vào phòng rồi tính xem nên xử lí đống quà này thế nào.

Sau đó, những người đó còn đế thằng phòng tìm Tô Ảnh, đều là nói chuyện đôi bà câu, sau đó ‘thuận tiện’ nhét vào tay cô mọt phần quà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.