Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu xác định muốn đi tham gia bữa tiệc đóng máy, Tô Ảnh xoay người tìm Phó Thịnh xin nghỉ.
Lúc anh nghe Tô Ảnh nói xin nghỉ, anh hơi nhướn mày, ngay sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Ảnh: “Xin nghỉ mấy ngày thì trừ tiền lương mấy ngày.”
Tô Ảnh khổ sở nhìn Phó Thịnh: “Vâng.”
Phó Thịnh buông bút máy trong tay, bình tĩnh nhìn khuôn mặt khổ sở của cô, trong mắt không che dấu được ý cười: “Trước khi đi nhớ nấu ăn đã.”
Tô Ảnh nhanh chóng gật đầu: “Vâng Phó tổng.”
Phó Thịnh than nhẹ một tiếng, nói: “Gần đây trù nghệ tăng trưởng, đáng tiếc khoảng cách so với mẹ cô thật không nhỏ.”
Tô Ảnh kiêu ngạo: “Trù nghệ của mẹ là tốt nhất! Ăn qua món ăn mẹ làm thì cả đời không thể quên được.”
Phó Thịnh gật đầu, không phản bác.
Tay nghề của Tô Như Quân tốt cực kì nhưng đầu bếp nấu ăn ngon lại rất nhiều, bởi vậy tay nghề của bà không thể nói là tốt nhất.
Nhưng lại ấm áp nhất.
Người khác làm cơm có thể nói là ăn ngon nhất, nhưng không phải là ấm áp nhất.
Mà ăn qua món ăn Tô Như Quân làm là có thể cảm nhận được hương vị gia đình ấm áp nhất.
Đây là kinh nghiệp nhiều năm lắng đọng lại.
“Khi nào trù nghệ của cô bằng mẹ cô khi đó mới tăng lương cho cô.” Phó Thịnh cúi đầu tiếp tục ký tên trên giấy tờ.
Tô Ảnh phảng phất như thấy được hy vọng, dùng sức gật đầu: “Phó tổng, tôi nhất định sẽ nỗ lực!”
“Đi thôi.” Phó Thịnh không thèm để ý vẫy vẫy tay, Tô Ảnh nhấc chân xoay người chạy mất.
Mộc Minh đứng ở bên cạnh, lập tức thấp giọng nói: “Vậy tôi đi chuyển cho Tô Ảnh mười vạn tệ.”
Phó Thịnh nhếch môi nhưng không trả lời.
Mộc Minh có thể làm chủ tịch trợ lý quả nhiên là có đạo lý.
Dù Phó Thịnh không nói gì nhưng Mộc Minh đã biết nên làm như thế nào.
Tô Ảnh kéo một vali đồ ăn vặt chạy tới nơi đoàn làm phim tổ chức bữa tiệc chúc mừng đóng máy.
Đồ ăn vặt là cô tự tay làm, định tặng cho những người ở đoàn làm phim từng giúp đỡ cô, cũng tặng quà gặp mặt cho đại thần.
Tô Ảnh cảm thấy cô nhận được nhiều sự giúp đỡ đương nhiên phải cảm ơn một phen.
Vừa đến khách sạn, Mạnh Tiểu Ngư đã tới tìm Tô Ảnh.
Tô Ảnh nhanh chóng mở vali lấy lấy đồ ăn vặt ra đưa cho Mạnh Tiểu Ngư.
Mạnh Tiểu Ngư vừa ăn vừa kích động nói: “Tô Ảnh, xem như cậu cũng tới. Cậu nói thật với mình đi, quan hệ giữa cậu với Tự thuật phong nguyệt tốt lắm hả?”
Tô Ảnh cũng ăn, cô tự nhiên đáp: “Sao có thể? Đó là nam thần của mình. Mà Thần chính là phải cung kính. Cậu đã bao giờ nghe nói Quan Âm Bồ Tát và nhân loại có quan hệ tốt hay chưa?”
Mạnh Tiểu Ngư thiếu chút nữa bị so sánh của Tô Ảnh làm cho cười bò: “Sao trước kia không biết cậu hài hước như vậy nhỉ?”
Tô Ảnh trắng mắt liếc Mạnh Tiểu Ngư một cái: “Đó là bởi vì cậu ít tiếp xúc mà thôi.”
Mạnh Tiểu Ngư buông đồ ăn vặt trong tay, nghiêm túc nhìn Tô Ảnh, nói: “Nhưng lúc Tự Thuật Phong Nguyệt được mời đến cũng hỏi cậu có tới hay không. Ý chính là cậu không tới anh ấy cũng không tới.”
Tô Ảnh mở to đôi mắt: “Thật á? Có lẽ anh ấy muốn hỏi xem thành tích các ca khúc của mình cũng nên.”
Mạnh Tiểu Ngư nghe Tô Ảnh trả lời như vậy, trong mắt lơ đảng có một chút thả lỏng, âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Thật sao?”
Tô Ảnh dùng sức gật gật đầu: “Nếu không thì sao chứ? Mình và Phong nguyệt đại đại mới gặp nhau được mấy lần chứ? Bình thường cũng không trò chuyện giao lưu gì, ngoại trừ chuyện này thì còn lý do gì chứ?”