Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thịnh ngẩng đầu lên tìm tòi nghiên cứu nhìn Tô Ảnh.
Cái người tên là Hứa Khả này tới thành phố G, là để tìm Tô Ảnh?
Chưa quên được tình xưa?
Tặc tâm không chết?
Nghe nói Tô Ảnh đã khôi phục tình trạng độc thân, nên lại muốn theo đuổi Tô Ảnh lần nữa?
Ha ha.
Phó Thịnh ngước mắt lên hỏi Tô Ảnh: “Sao vậy? Em có hẹn à?”
Tô Ảnh không suy nghĩ nhiều như vậy, đáp lại: “Cũng không tính là hẹn hò được? Chỉ là bạn học chung thời đại học của em tới, nói muốn cùng ăn bữa cơm.”
Nghe thấy Tô Ảnh trả lời như vậy, Phó Thịnh mới lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Hừ, Hứa Khả gì đó, nào đẹp trai được như bổn thiếu gia, nào ưu tú được như bổn thiếu gia?
Phải là người mù mắt như thế nào, mới có thể không để mắt tới bổn thiếu gia, mà thích cái loại yếu gà đó?
Vì vậy, Phó Thịnh chờ cả sáng, cũng không thấy Tô Ảnh bày tỏ.
Đến lúc rời đi, Phó Thịnh ít nhiều gì cảm thấy không cam lòng.
Nhưng nếu bảo Phó Thịnh chủ động bày tỏ với Tô Ảnh, anh lại không cam lòng, cứ như vậy ngạo kiều chờ đợi, kiên quyết không chịu thừa nhận là thật ra mình đã động tâm với Tô Ảnh.
Vì vậy, Phó Thịnh cứ như vậy ngạo kiều rời khỏi biệt thự Sơn Hải, nhìn cũng không thèm nhìn Tô Ảnh.
Tô Ảnh nhìn bóng lưng Phó Thịnh rời đi mà sững sờ.
Cô không nói sai câu gì chứ?
Sao cô cứ có cảm giác khí tràng của Phó Thịnh lại trở lại rồi?
Được rồi, Phó Thịnh rời khỏi biệt thự Sơn Hải, lại khôi phục thành đế vương ngạo nghễ là bình thường.
Tô Ảnh lái xe trở về, gọi điện thoại cho Hứa Khả.
Hứa Khả nhiệt tình đáp lại, kiên trì muốn mời Tô Ảnh ăn cơm, Tô Ảnh không thể từ chối được, chỉ có thể chấp nhận.
Hai ngày sau, Tô Ảnh lại nhận được điện thoại của Hứa Khả, nói là đã đến thành phố G, muốn gặp mặt Tô Ảnh đúng giờ.
Tô Ảnh nhìn lịch trình của mình, hẹn thời gian với Hứa Khả.
Địa điểm gặp mặt là do Hứa Khả chọn, Tô Ảnh không có ý kiến gì.
Trước khi ra cửa, Tô Ảnh chạy tới đánh tiếng trước với Phó Thịnh: “Phó tổng, tôi xin phép trưa hôm nay nghỉ ba tiếng.”
Phó Thịnh ngẩng đầu lên nhìn Tô Ảnh, ánh mắt rơi vào chiếc váy đuôi cá trên người Tô Ảnh, anh chợt híp mắt lại, cô mặc đẹp như vậy để đi gặp người đàn ông kia?
Hừ!
Anh không cho phép!
Tô Ảnh thấy Phó Thịnh không nói gì, lập tức lấy lòng nhìn anh: “Phó tổng, buổi tối em sẽ làm món cá dương tiên cho anh, còn cả món măng tươi mà anh thích ăn nhất nữa, tôi đã đánh tiếng với bên phòng bếp rồi, khi nào trở về tôi sẽ làm cho anh ăn!”
“Đi đi đi! Cứ đứng ở đây phiền chết đi được!” Lúc này Phó Thịnh mới xua tay, tựa như muốn đuổi người, đồng ý yêu cầu xin nghỉ của Tô Ảnh.
“Phó tổng anh là người tốt nhất!” Tô Ảnh hoan hô, lắc mình chạy ra ngoài.
Thấy Tô Ảnh nhanh chân rời đi, trong lòng Phó Thịnh càng bực mình hơn.
Chỉ là đi ra ngoài gặp đàn ông thôi mà? Có cần phải vui đến vậy không?
Mộc Minh đứng ở cạnh đó, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói câu gì.
Quả nhiên, chưa tới một phút sau, Phó Thịnh đập mạnh tập tài liệu trong tay lên trên bàn, đứng bật dậy: “Mỗi lần gây họa đều là bổn thiếu gia dọn sạch sau mông cho cô ấy, không biết lần này lại gây ra họa gì nữa. Vẫn nên sớm qua xem cô ấy thế nào thì hơn!”
Nói xong, Phó Thịnh cất bước rời khỏi phòng.
Mộc Minh giơ tay lên đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi của mình, đuổi theo.
Phó tổng, từ lúc nào anh bắt đầu thích nói dối lòng mình như vậy?