Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngu Đình Huyên hít sâu một hơi, hỏi tiếp: “Thế thì kẻ phản bội bên cạnh tôi là ai?”
Dứt lời, ngay sau đó Ngu Đình Huyên bỗng bật cười giễu: “Vấn đề này hay là để tôi thay anh trả lời đi? Có phải là trợ lí đời sống của tôi - Vương Oánh Oánh đúng không?”
Gã đàn ông khẽ thổi vào tai Ngu Đình Huyên: “Rất thông minh! Tôi bắt đầu có chút không nợ giết cô rồi đấy. Nói nghe xem nào, cô phát hiện ra cô ta thế nào?”
Tầm mắt Ngu Đình Huyên lập tức bắn về Vương Oánh Oáng đang giả vờ đáng thương, lẩn trốn trong đám người.
Vương Oánh Oánh nhận thấy áp lực, cũng biết mình đã bại lộ, không thể trốn trong đám người này nữa, cô ta chỉ có thể đi nhanh đến bên cạnh gã đàn ông, không dám đối mặt với Ngu Đình Huyên, đứng ra sau.
Ngu Đình Huyên cũng không nghoảnh đầu lại, chỉ cất giọng lạnh lùng hỏi: “Vương Oánh Oánh, tôi đối với cô không bạc, những thứ người khác cho cô tôi cũng có thể cho. Vì sao lại phản bội tôi?”
Vương Oánh Oánh theo bản năng liếc Điền Mỹ Hòa vẫn đang trốn trong đám người, nhưng lập tức nhanh chóng dời tấm mắt.
Vương Oánh Oánh chính là người âm thầm báo tin cho Điền Mỹ Hòa.
Cô ta không phải trợ lí chính của Ngu Đình Huyên, chỉ là một trợ lí đời sống nho nhỏ, chỉ phụ trách chăm sóc việc ăn uống ngủ nghỉ của Ngu Đình Huyên.
Cho nên tiền lương của cô ta không tính là cao.
Mặc dù Ngu Đình Huyên thỉnh thoảng vẫn tặng trợ lí của mình một vài món quà nhỏ, nhưng những món quà kia đắt thì đắt vậy, tuy nhiên cũng chẳng tiện đổi ra tiền mặt.
Mà Vương Oánh Oánh này gần đây thua cổ phiếu, hiện giờ cô ta rất cần tiền.
Chính vào thời điểm này, Điền Mỹ Hòa xuất hiện, ả bén nhạy nhận ra Vương Oánh Oánh thiếu tiền, lập tức rộng rãi cho Vương Oánh Oánh mượn tiền.
Dần dần, Vương Oánh Oánh bắt đầu báo tin tức của Ngu Đình Huyên cho Điền Mỹ Hòa.
Ngày đó lúc Vương Nhạc Đông bắt cóc Tô Ảnh, cũng chính do một tay Vương Oánh Oánh lén báo tin cho Điền Mỹ Hòa.
Lần này cũng vậy.
Điền Mỹ Hòa là người giúp việc, dĩ nhiên không có tư cách bước vào phòng riêng của Ngu Đình Huyên.
Nhưng nếu theo chân Vương Oánh Oánh đi vào, vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề.
Chỉ như vậy, hai người liền bắt tay bỏ thuốc Ngu Đình Huyên.
Tuy nhiên, Vương Oánh Oánh cầm tiền của Điền Mỹ Hòa, dĩ nhiên phải giúp Điền Mỹ Hòa che giấu.
Cho nên cô ta không khai Điền Mỹ Hòa ra, mà là nhận hết lỗi về một mình mình, lên tiếng: “Đại tiểu thư, côi đối với chúng tôi đúng là không tệ, nhưng cô căn bản không biết tôi cần cái gì. Tôi vay không ít tiền đi chơi chứng khoán, kết quả thua sạch, người ta đến đòi tiền tôi, tôi căn bản không kiếm đâu ra. Tôi mở miệng vay cô tiền, nếu cô cho tôi vay sớm hơn thì đã chẳng xảy ra việc như ngày hôm nay!”
Ngu Đình Huyên càng nghe càng thấy nực cười, suýt tức đến hộc máu: “Cho nên cô phản bội tôi chỉ vì như thế?”
Vương Oánh Oánh khẽ liếc qua Điền Mỹ Hòa trong đám người, cụp mắt trả lời: “Tôi vay lãi suất cao, nếu không trả nợ đúng hạn, tôi sẽ bị bọn họ chặt tay. Ngu tiểu thư, coi như lần này tôi có lỗi với cô.”
Ngu Đình Huyên gật đầu: “Cô có lỗi với tôi thật! Đến tận bây giờ tôi mới biết, lòng tốt tôi dành cho cô lại bị cô coi thành chuyện đương nhiên. Cô chơi chứng khoán thua là lỗi của tôi chắc? Hay là cô vay lãi suất cao là tôi ép cô? Cô lại đổ mọi lỗi lầm lên đầu tôi như chuyện đương nhiên. Được, coi như tôi hiểu rồi, không cần cô nói nữa. Đối với cô mà nói, chỉ cần có lợi ích, không cần biết là ai cô cũng đều phản bội người đó.”
Dứt lời, Ngu Đình Huyên quay sang nói với gã đàn ông: “Tôi không tin chỉ mình cô ta có thể trong ứng ngoài hợp với anh, nhất định còn có người khác. Nếu hôm nay tôi đã chủ động rơi vào bẫy của các người thì không đương nhiên không lý nào lại để bất cứ kẻ nào thoát thân! Ra tay!”
Ngu Đình Huyên vừa dứt lời, vệ sĩ núp trong bóng tối lập tức xông ra, nhanh nhẹn không chế Vương Oánh Oánh, ấn chặt cô ta xuống đất.
Ngu Đình Huyên cũng không lơ là, lập tức bắt lấy tay gã đàn ông kia bẻ ngoặt ra đằng sau, dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, nhanh nhẹn thoát thân.
Gã kia nghĩ thế nào cũng không ngờ Ngu Đình Huyên lại có năng lực tự vệ, một phút lơ là lập tức bị Ngu Đình Huyên đánh lén, gã ta cũng bị đội trưởng đội bảo vệ ấn xuống đất.
Ngu Đình Huyên vừa định lên tiếng, bỗng một giọng nói cắt ngang cô, bất ngờ lại là giọng của vị Ngô tiểu thư vừa nãy: “Tất cả đứng im, nếu không tôi lập tức giết cô ta!”
Tất cả mọi người đồng loạt nghoảnh đầu, chỉ thấy Tô Ảnh đã bị vị Ngô tiểu thư mới vừa còn run lẩy bẩy khống chế từ lúc nào không hay!