Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ!” Tô Ảnh ném xuống hành lý, lập tức nhào tới hét to: “Người tới, người tới, cứu mạng.”
Nghe được tiếng kêu cứu của Tô Ảnh, mấy người bên ngoài vội vã chạy vào, vừa thấy Tô Như Quân nằm ở trên mặt đất, lập tức nói: “Sao lại nằm dưới đất thế này? Mau, chuẩn bị phòng cấp cứu.”
Mấy người đỡ lấy Tô Như Quân, bế bà lên giường đẩy tới phòng cấp cứu.
Tô Ảnh chạy theo xe tới bên ngoài phòng cấp cứu, vừa chạy vừa khóc.
Mẹ, mẹ không thể có việc gì được.
Mẹ không thể ném con lại một mình.
Trên thế giới này con chỉ có mẹ là người thân.
Mẹ, cầu xin mẹ đừng vứt tiểu Ảnh lại một mình.
Không cần...
Tô Ảnh ôm đầu, co người ngồi trong góc tường.
Cô chỉ có thể tránh trong góc tường cầu xin trời xanh khai ân không cần lấy đi người thân duy nhất của cô.
Có lẽ lời cầu nguyện của cô thật sự cảm động trời cao.
Hai mươi phút sau, bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra, nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Tô Ảnh, chỉ có thể mệt mỏi đáp: “Cứu được nhưng dù sao người nhà cũng nên chăm sóc cẩn thận một chút.”
Nghe thấy Tô Như Quân không có việc gì, Tô Ảnh vui quá mà rơi nước mắt.
Cô không ngừng nói cảm ơn với bác sĩ, cũng vô cùng cảm tạ trời xanh.
“Nhưng tiền viện phí của mẹ cô lại thêm một khoản. Tô tiểu thư, nếu hôm nay lại không dành đủ tiền viện phí, chúng tôi chỉ có thể ngừng thuốc.” bác sĩ nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tô Ảnh cũng biết cô gái trẻ này đã cố gắng lắm rồi. Nhưng nơi này là bệnh viện, không phải là trung tâm từ thiện, ông ta cũng không thể làm gì hơn.
Tô Ảnh yên lặng gật đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ đóng đủ. Mong ông không cần ngừng thuốc của mẹ tôi, cầu xin ông đấy, bác sĩ.”
Bác sĩ thở dài một tiếng, giao giấy tờ cho Tô Ảnh sau đó lắc đầu rời đi.
Tô Ảnh cầm phiếu thanh toán trong tay, cả người run rẩy.
Nhìn con số bên trên tờ giấy, Tô Ảnh đỏ vành mắt.
Cô muốn khóc rồi lại không dám khóc.
Cô không thể để người khác nhìn thấy, bởi vì cô lo lắng bọn họ sẽ nói cho mẹ cô quẫn bách và không chịu nổi như thế nào.
Ở cách đó không xa, Mộc Minh không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc, tới phòng bệnh của Diệp lão rồi.”
Phó Thịnh vẫn không nhúc nhích, anh cứ lẳng lặng nhìn cô gái đứng ngoài phòng bệnh vẫn không ngừng khóc ở cách đó không xa.
Chỉ mới mấy tiếng mà thôi, cô như trải qua biến cố lệch trời vậy.
Nhìn thấy cô khóc tuyệt vọng như vậy, không hiểu sao Phó Thịnh lại cảm thấy trái tim mình co thắt lại.
Xem cô khóc thương tâm như vậy, Phó Thịnh không nhịn được bước chân đi tới.
Nhưng sau đó anh lại dừng bước chân.
Anh muốn nhìn xem cô sẽ làm như thế nào.
Cô gái đứng ở đằng kia đột nhiên nhìn thấy chiếc ô tô ở bên ngoài cửa sổ, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cô giơ tay lau khô nước mắt rồi nhấc chân chạy đi.
Phó Thịnh thấp giọng nói: “Trước từ từ, qua kia xem đã.”
Mộc Minh khó hiểu nhìn Phó Thịnh, Phó Thịnh đã cất bước đi về phía Tô Ảnh.
Từ xa, Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh vọt tới bãi đậu xe của bệnh viện chặn lại một chiếc Audi A4, vừa cản đường vừa nói:”Điền Mỹ Hòa, chị muốn sa thải tôi cũng được, trả lại tiền lương cho tôi.”
Phó Thịnh lập tức nở nụ cười, thì ra cũng không phải là đồ hèn nhát, còn biết đi đòi tiền.
Sau đó anh quay đầu nói với Mộc Minh: “Tư liệu của cô ta đâu?”
Mộc Minh lập tức đưa Ipad đưa cho Phó Thịnh.
Phó Thịnh cúi đầu nhìn qua một lượt, khóe môi nhếch lên: “Thú vị.”
Xem ra, cô ta không phải là lễ vật mà đám người đó đưa cho mình.
Như vậy, cô ta xuất hiện ở trước mặt mình chỉ là ngẫu nhiên thôi sao? Thú vị, thú vị.
“Mang cô ta lại đây.” Phó Thịnh nói xong câu đó, xoay người rời đi.
Trong mắt Mộc Minh hiện lên sự kinh ngạc, nhưng lập tức đi chấp hành mệnh lệnh.
Tô Ảnh lo sợ bất an đi theo Mộc Minh tới một căn phòng.
Đây là lần đầu tiên Tô Ảnh biết bệnh viện còn có phòng bệnh cao cấp mà xa hoa đến thế.
Phòng bệnh mà như phòng tổng thống, bên trong cái gì cũng có.
Tô Ảnh vẫn còn ăn mặc bộ quần áo trước khi rời đi, rách nát, bất kham vô cùng.
Mộc Minh nói với Tô Ảnh nói: “Cô đi rửa mặt sửa sang một chút rồi lại đi gặp tổng giám đốc.”
Tô Ảnh khó hiểu nhìn Mộc Minh, Mộc Minh lại không hề giải thích cái gì, đưa cho Tô Ảnh một túi giấy.
Tô Ảnh cúi đầu nhìn lướt qua, cô biết nhãn hiệu này, là một nhãn hàng quốc tế nổi tiếng, không phải mang tới để nhục nhã trang phục của cô đấy chứ?
Tô Ảnh cũng biết bộ dáng hiện tại của cô chật vật biết bao nhiêu nên cũng không cự tuyệt mà xách theo túi đồ vào toilet.
Vào toilet cô mới biết thì ra toilet cũng có thể tinh mỹ và xa hoa đến mức độ này.
Tô Ảnh nơm nớp nhanh rửa mặt, tẩy đi nước mắt lem luốc trên mặt.
Lúc cầm quần áo từ trong túi ra, cô phát hiện thì ra là trang phục thời trang bình thường, lúc này cô mới hoàn toàn yên tâm.
Đẩy cửa ra ngoài, cô gái thả tung mái tóc dài xuống vai, làn váy màu lam theo gió tung bay, cộng thêm da thịt trắng nõn của cô, trông thật lả lướt, hấp dẫn nhưng không mất đi sự tao nhã, thanh tú.
Lúc Tô Ảnh đứng trước mặt Phó Thịnh, đôi mắt anh mở to hết cỡ.
Giống, quá giống. Phảng phất giống như cô là người kia vậy.