Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Như Quân vô thức muốn từ chối, Tô Tập lập tức nói; “Đây là cho Tiểu Ảnh. Ông cũng đã biết, Tiểu Ảnh và đại thiếu gia Phó gia ở bên nhau. Gia đình nhà gái, trên người phải có ít đồ bàng thân, tránh cho bị người khác nói tham phú quý!”
Nói xong, Tô Tập dùng sức đẩy, sau đó cùng trợ lý của mình run rẩy quay người rời đi.
Bàn tay Tô Như Quân không đẩy đi được nửa.
Tô Tập nói rất đúng.
Tô Như Quân quan tâm cô con gái duy nhất của mình hơn những ân oán với Tô gia. Bà biết mình không có bản lĩnh, không những không có cách nào cho con của cải tiền bạc bàng thân, còn bởi vì cơ thể của mình mà tiêu tốn bao nhiêu đồ cưới. Cuối cùng còn khiến con mình suýt nữa phải bán thân mới gom đủ tiền thuốc men cho mình.
Bà nợ con bà rất nhiều.
Cho nên, bà không sao đẩy nổi phần hậu lễ này.
Tô Ảnh đứng sau lưng Tô Như Quân, dĩ nhiên cũng nghe thấy những lời Tô Tập nói.
Tô Ảnh đưa tay ôm lấy Tô Như Quân, âm thanh mềm mại nói; “Mẹ, con đã khiến mẹ khó xử.”
Tô Như Quân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thở dài một tiếng, mới nói: “Đây là cụ con cho con, con hãy nhận đi! Từ nhỏ con đã có chủ kiến, con đã lựa chọn yêu đương với đại thiếu Phó gia, mẹ cũng không có gì để khuyên. Năm đó, con khăng khăng muốn học học viện âm nhạc, mẹ cũng đồng ý. Huống chi bây giờ con đã lớn như vậy. Chỉ là con đường này đã định sẵn sẽ gian khổ, con của mẹ, con thật sự đã nghĩ kĩ chưa? Hào môn không dễ vào như vậy đâu!”
Vành mắt Tô Ảnh đỏ lên, buồn buồn ừm một tiếng: “Mẹ, con biết. Thế nhưng Phó Thịnh không giống người khác. Anh ấy, anh ấy sẽ che chở cho con. Lại nói, con cũng không phải chỉ dựa vào đàn ông nuôi. Mấy ngày nay, có mấy công ty tìm đến con, con sẽ nuôi sống mình!”
“Cầm đi.” Tô Như Quân bất lực gật đầu, nhét cái túi Tô Tập cho vào trong tay Tô Ảnh, quay người đi về phòng của mình.
Tô Ảnh cầm cái túi này, tâm tình nặng nề không nói thành lời.
Cô mở túi ra, bên trong là một bản chứng nhận quyền tài sản bất động sản, tên chủ hộ trên đó rõ ràng chính là mình.
Trừ cái đó ra, còn có một chiếc ô tô Audi và chìa khoá, một bản chuyển nhượng cổ phần, một tấm thẻ chi phiếu, một mật mã két sắt ngân hàng.
Những thứ này tuy không phải quá đắt đỏ, nhưng tình nghĩa sâu nặng.
Những thứ Tô Tập cho, vừa khéo nằm trong phạm vi Tô Như Quân và Tô Ảnh có thể đón nhận.
Khoảng cách này, ông ước lượng rất tốt.
Nếu nhiều hơn, Tô Ảnh và Tô Như Quân sẽ chỉ cứng rắn từ chối.
Những thứ này, xem như một chút xíu bồi thường.
Tô Ảnh cất kỹ những thứ này, gõ gõ cửa phòng Tô Như Quân đi vào, nhìn thấy Tô Như Quân đang ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng ngẩn người.
Tô Ảnh chậm rãi đi tới, ngồi xổm ở trước mặt Tô Như Quân, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ gầy gò của mẹ, mở miệng hỏi: “Cụ ngoại tìm mẹ có chuyện gì vậy ạ? Đến mức khiến mẹ khó xử như thế?”
Tô Như Quân nghe thấy âm thanh của con gái, dường như mới lấy lại tinh thần, nói: “Cụ... cụ muốn mẹ thay Tô gia, đi tham gia một cuộc thi nấu ăn. Mẹ đã từ chối. Bây giờ chúng ta không phải người Tô gia, cho nên không có tư cách thay Tô gia tham gia bất cứ cuộc thi nào hết.”
Tô Ảnh gật gật đầu, thấp giọng nói: “Mẹ nói gì, con cũng đồng ý hết.”
Lúc này đôi mày của Tô Như Quân mới giãn ra mấy phần, kéo tay Tô Ảnh hỏi: “Con thật sự đã suy nghĩ kĩ, muốn ở bên Phó Thịnh sao?”
Tô Ảnh vô cùng trịnh trọng gật đầu.