Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 221: Chương 221: Mao Vũ Phỉ mất mặt. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trước đây Phó Thịnh chỉ biết Tô Ảnh nấu ăn rất khá, không thua đầu bếp năm sao của gia đình mình, nhưng đồ ăn như vậy hoàn toàn vượt qua mong đợi của Phó Thịnh.

Hiển nhiên, món ăn này rõ ràng là sở trường của Tô Ảnh!

Phó Thịnh không nhịn được ăn một miếng thịt cừu.

Thịt cừu nhập khẩu trong phút chốc, mềm tan, ăn rất ngon hận không thể nuốt cùng đầu lưỡi!

Ăn ngon, ăn rất ngon!

Phó Thịnh ăn sạch sẽ đồ ăn của Tô Ảnh, sau đó ánh mắt nhìn vào nước súp còn sót lại.

Các giám khảo khác thấy cách ăn của Phó Thịnh, nhất thời tò mò, nếm thử đồ ăn của Tô Ảnh.

Giây tiếp theo, một giám khảo bỗng nhiên vỗ nhẹ cái bàn, tức khắc kêu lên: “Chính là hương vị này! Đây là ẩm thực Tô gia! Hương vị này trước đây tôi đã nếm qua, đây mới thật sự là kỹ thuật được kế thừa từ Tô Thực tiên sinh!”

Nói xong, giám khảo này. Không bao giờ...nói nhiều lời vô nghĩa, bưng bát lên, húp hết toàn bộ nước súp còn sót lại vào trong bụng.

Mặt khác mấy giám khảo kia, sau khi nếm thử, một câu cũng không nói, toàn bộ đều ăn sạch như hổ đói.

Biến cố này, những người khác ở hiện trường đều sợ ngây người!

Sao có thể như vậy?

Nếu không phải chính mắt bọn họ nhìn thấy Tô Ảnh làm rồi bưng lên, bọn họ sẽ nghĩ có phải Tô Ảnh đê tiện vô sỉ âm thầm tráo đổi món ăn với Mao Vũ Phỉ!

Nhưng sao có thể như vậy?

Người thừa kế ẩm thực Tô gia chính thức là Mao Vũ Phỉ, sao có thể là Tô Ảnh này?

Tất cả mọi người đều biết, Tô gia chỉ có một đứa con gái, là Tô Như Thiến.

Mà Tô Như Thiến cũng chỉ có một đứa con gái, tên là Mao Vũ Phỉ!

Vậy Tô Ảnh đến từ nơi nào?

Sao cô có thể làm được đồ ăn của Tô gia?

Ánh mắt mọi người, đều quét qua rồi dừng lên trên người Tô Ảnh/

Sắc mặt Tô Ảnh khẽ động.

Đồ ăn mình làm chính là đồ ăn của Tô gia?

Nhưng toàn bộ đồ ăn mình làm là mẹ đã dạy, như vậy, mẹ cô rốt cuộc là ai?

Bên này, sắc mặt Mao Vũ Phỉ quả thật rất kém không thể kém hơn nữa!

Sắc mặt của cô xanh mét đứng một bên, khăn trong tay không ngừng xoắn qua lại, hai mắt như có ánh lửa nhìn Tô Ảnh.

Không, không có khả năng!

Người phụ nữ đó sao có thể làm ra đồ ăn của Tô gia?

Cái này là trùng hợp, nhất định là trùng hợp!

Lúc này, những người hâm mộ trung thành với Mao Vũ Phỉ không nhịn được nhắc nhở các giám khảo: “Các người chỉ mới ăn đồ của Tổ Ảnh, còn chưa nếm thử cá và cừu của Mao tiểu thư! Nói không chừng, đồ Mao tiểu thư nấu ngon hơn!”

Lời vừa dứt, mấy giám khảo đều lắc đầu.

Giám khảo lên tiếng đầu tiên giải thích nói: “Các người nhìn là biết, ai hơn ai làm tốt. Cá và cừu của Mao tiểu thư, tuy nhìn không tồi. Nhưng khi so với Tô tiểu thư, không phải chỉ kém nửa điểm.”

Nói xong, giám khảo này nâng chén trà lên để súc miệng, lại dùng hành động chứng minh phán đoán của mình, chính miệng mình nếm thử món cá và cừu của Mao Vũ Phỉ làm.

Giám khảo vừa cho vào miệng, lập tức nhíu mày, nói: “Thất bại lớn nhất của món ăn này là cho hai loại gia vị quá nhiều, làm mất đi hương vị gốc. Ẩm thực Tô gia chú ý nhất là chữ tươi ngon. Mất đi yếu tố này, món ăn đó không đáng một đồng.”

Giám khảo này đã năm mươi tuổi, lão ăn uống rất tiêu chuẩn, có tiếng là xảo quyệt.

Tuổi tác và địa vị của ông, người khác không dễ dàng gì mà nghi ngờ.

Dù sao, người có năng lực tham dự buổi tiệc này, không có ai là người thường.

Cho nên khi ông bình luận, rất thuyết phục.

Phó Thịnh nhìn ông nhẹ nhàng vuốt cằm gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Các giám khảo khác lập tức khiêm nhường đáp lời Phó Thịnh, tiếp tục nói: “Tôi quyết định, Tô tiểu thư làm món cá và cừu tốt hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.