Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
(*từ chương này bắt đầu đổi cách xưng hô của Tô Ảnh và Ngu Đình Huyên sang cậu- mình nhé!)
Tô Ảnh đáp: “Đương nhiên không phải. Mình biết cậu muốn nói đến Tô gia nào. Nói giỡn, làm sao có thể? Mẹ mình không có thân phận hiển hách như thế được đâu.”
Nói đoạn, Tô Ảnh le lưỡi, làm mặt quỷ: “Bà mà có thân phận hiển hách như thế đã không dẫn mình tái giá cho một người vừa nghiện rượu lại vừa bạo lực gia đình kia rồi. Nhưng mà nói trước, mẹ thế nào cũng là mẹ của tới, đều là người mình phải bảo vệ suốt đời .”
“Ừ, ủng hộ cậu.” Ngu Đình Huyên cười.
Hai người nhanh chóng chuyển đề tài, vừa tán ngẫu vừa vui vẻ ăn hết bữa cơm.
Tô Ảnh ôm một cốc nước trái cây, ngửa cổ uống hai hớp.
Ngu Đình Huyên im lặng quan sát Tô Ảnh, bỗng hỏi: “Tô Ảnh, cậu hiểu bao nhiêu về Phó Thịnh?”
Tô Ảnh nuốt nước trái cây xuống, trả lời: “Cái nên biết thì biết, cái không nên biết thì không biết. Mình chỉ là một trợ lí sinh hoạt nho nhỏ của Phó tổng thôi, không có bao nhiêu quyền hạn. Cái tới nên biết, anh Mộc Minh sẽ nói với tớ. Còn cái không nên biết ấy à, mình nghĩ mình có hỏi đến tê miệng cũng không ai nói mình nghe.”
Ngu Đình Huyên gật gù: “Cậu rất hiểu chuyện.”
“Thế nào? Sao tự nhiên lại hỏi thế?” Tô Ảnh không hiểu nhìn Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên chẫm rãi khuấy cốc cà phê trong tay, nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Cậu biết không, Phó Thịnh có một mối tình đầu?”
Tay ôm cốc của Tô Ảnh hơi khựng lại, không hiểu sao tim chợt nhói lên, có chút khó chịu, nhưng ngay sau đó cúi đầu trả lời: “Mình không biết, sao vậy?”
“Không biết sao...” Ngu Đình Huyên nhìn Tô Ảnh bằng ánh mắt sâu xa, bây giờ cô cũng không chắc thái độ của Phó Thịnh đối với Tô Ảnh là gì, vì vậy nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên nói cho Tô Ảnh biết cô ấy có đôi mắt cực kì giống mối tình đầu kia của Phó Thịnh.
“Thật ra cũng không có gì.” Ngu Đình Huyên nhanh chóng nói lảng đi: “Dù sao cũng đã qua, hơn nữa, cô ấy cùng vì Phó Thịnh mà hy sinh cả tính mạng.”
Tim Tô Ảnh giật thót.
Dù biết không nên tiếp tục hỏi, nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Hy sinh tính mạng? Có chuyện gì vậy?”
“Năm Phó Thịnh mười mấy tuổi có quen một cô bạn gái, tên là Ninh Y Lan. Ngoại hình của Ninh Y Lan rất bình thường, mà bản thân cô ấy cũng chỉ là người bình thường, bởi vì trong một lần tình cờ, cô ấy từng giúp đỡ Phó Thịnh khi anh ấy bỏ nhà ra đi, nên hai người họ dẫn dần mới ở bên nhau. Chỉ là Ninh Y Lan thật sự quá bình thường, vì vậy đứng cạnh Phó Thịnh nghiêng nước nghiêng thành, thật sự chẳng khác nào hai thái cực đối lập. Tuy nhiên dù Ninh Y Lan bình thường thế, nhưng cô ấy và Phó Thịnh vẫn có một khoảng thời gian quen nhau. Cho đến một ngày —— “
“Năm ấy là năm Phó Thịnh mười tám tuổi, Phó Thịnh mang quà đến tặng sinh nhật Ninh Y Lan. Vì Ninh Y Lan ở một khu hẻo lánh, mà Phó Thịnh lại muốn gây ngạc nhiên cho cô ấy nên hôm đó không dẫn theo vệ sĩ, một mình xách bánh ngọt cùng quà đến tìm Ninh Y Lan. Kết quả nửa đường lại bắt gặp Ninh Y Lan bị mấy tên côn đồ cắc ké vây quanh, ý định sàm sỡ cô ấy. Phó Thịnh hồi đó còn trẻ, tuổi mười tám cứ nhìn không vừa mắt là ra tay liền mà, nên anh ấy bèn xông đến đánh nhau với bọn chúng.”
“Lúc đó, một trong những tên côn đồ cầm dao định đâm Phó Thịnh, Ninh Y Lan nhanh mắt nhìn thấy, cô ấy lập tức lao đến chắn trước Phó Thịnh, đồng thời cũng hứng trọn một dao này cho anh. Theo lời kể, hôm đó Phó Thịnh như nổi điên ôm Ninh Y Lan chạy đến bệnh viện, lại bị người nhà Ninh Y Lan ngăn lại. Phó Thịnh đành theo người Ninh gia chờ trước phòng cấp cứu, nhưng không lâu sau bác sĩ đã thông báo, tình trạng của Ninh Y Lan quá nghiêm trọng, tim đã ngừng đập, không cứu được nữa.”