Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thịnh bực bội rời giường, chuẩn bị rót cốc nước, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy trong chiếc cửa thông phòng hai người, có ánh đèn le lói.
Đã là lúc nào rồi, mà còn chưa ngủ?
Ngại mệnh quá dài à?
Phó Thịnh nổi giận đùng đùng nhanh chân đi về phía phòng Tô Ảnh.
“Đã trễ như vậy, sao cô vẫn chưa ngủ...” Phó Thịnh bỗng dưng im bặt.
Tô Ảnh nghe thấy âm thanh của Phó Thịnh, theo bản năng xoay người một cái, trong nháy mắt khăn tắm trên người lỏng ra.
Tô Ảnh hô lên một tiếng, túm chặt khăn tắm che kín vị trí quan trọng từ ngực trở xuống, thế nhưng cần cổ thiên nga và đôi chân thon dài vẫn phơi bày trong không khí.
“Cô...” Phó Thịnh cũng không ngờ, anh vừa đi đến đã gặp được cảnh này, anh đột nhiên cảm giác miệng đắng lưỡi khô, không biết nên nói gì cho phải.
Tô Ảnh chột dạ: “Phó tổng, hôm nay tôi ra rất nhiều mồ hôi, tôi bèn lấy dùng nước lau người, tôi cam đoan không để cho vết thương chạm vào nước.”
Trong lòng Phó Thịnh bỗng nhiên nổi giận!
Người phụ nữ ngu xuẩn này!
Có người đàn ông xông vào phòng, điều lo lắng trước tiên không phải là sự trong sạch của mình, mà là biện bạch tắm rửa không để vết thương dính nước?
Ha ha, thật không biết tương lai người đàn ông xui xẻo nào sẽ lấy người phụ nữ ngu xuẩn này về nhà!
Khoan đã, vì sao vừa nghĩ tới tương lai Tô Ảnh sẽ gả cho người đàn ông khác, trong lòng đã cảm thấy không thoải mái?
Hừ, tai hoạ này, vẫn nên đừng lập gia đình thì hơn, tránh gây họa hại người khác!
Được rồi, không so đo với người phụ nữ ngu xuẩn này nữa!
“Yêu dính nước không dính nước.” Phó Thịnh nghiêng đầu nhìn Tô Ảnh: “Thật khó nhìn!”
Nói xong, Phó Thịnh kiêu ngạo xoay người rời đi.
Tô Ảnh cúi đầu nhìn đôi chân dài của mình, không cảm thấy quá khó nhìn mà!
Khi quay phim, người của tổ trang phục còn khích lệ vóc người mình đẹp đấy!
Sao vào trong mắt Phó Thịnh, mình lại kém đến nỗi không thèm nhìn vậy?
Khó trách xưa nay anh ta không để phụ nữ đến gần, có lẽ thẩm mỹ của anh ta thật sự rất kỳ quặc đúng không?
Sau khi Tô Ảnh thay áo ngủ, quy quy củ củ nằm xuống giường, tắt đèn đi ngủ.
Phó Thịnh nhìn thấy Tô Ảnh phòng bên đã ngủ, anh lại không sao ngủ được.
Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy, anh qua tảo mộ sớm.
Cho tới hôm nay, anh bỗng nhiên tỉnh táo, hình như đã lâu anh không nhớ đến người đó nữa.
Đã qua nhiều năm như vậy, nên triệt để buông xuống.
Vậy thì, triệt để để xuống đi.
Rốt cuộc Phó Thịnh tắt đèn, nặng nề đi ngủ.
Buổi sáng hôm sau.
Khi Tô Ảnh bôi thuốc lần nữa, là trong nhà người hầu chị Nguyệt đến giúp đỡ.
Động tác của chị Nguyệt rất nhẹ nhàng, Tô Ảnh không hề cảm thấy đau.
Bôi thuốc xong, Tô Ảnh mặc quần áo tử tế, vừa mới ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Phó Thịnh dẫn theo Mộc Minh lái xe rời khỏi biệt thự.
Xem ra, hôm nay không cần cô nữa.
Một bên khác, Ngu Đình Huyên đang ở phòng trà uống trà với bạn bè, lúc này, có người không để ý ngăn cản vọt vào: “Ngu tiểu thư! Ngu tiểu thư, tôi có lời muốn nói với cô!”
Một giây sau, vẻ mặt Điền Mỹ Hòa chật vật quỳ gối trước mặt Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên lặng lẽ liếc nhìn cô ta: “Cô là ai?”
Điền Mỹ Hòa tháo kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt bầm tím, vẻ mặt lấy lòng: “Ngu tiểu thư, tôi tên Điền Mỹ Hòa.”
“Không biết.” Ngu Đình Huyên bình tĩnh nói, không thèm nhìn cô ta: “Mời đi.”
Trợ lý của Ngu Đình Huyên đang định đi qua kéo Điền Mỹ Hòa, Điền Mỹ Hòa bỗng nhiên hét lên: “Ngu tiểu thư, tôi biết cô luôn thích Phó Thịnh, tôi có biện pháp, khiến Phó Thịnh đón nhận cô!”
Ngu Đình Huyên cầm chén trà trong tay, lập tức để xuống, nhìn chằm chằm vào Điền Mỹ Hòa: “Cô nói cái gì?”