Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Điền Mỹ Hòa rời đi, trợ lý Ngu Đình Huyên đi tới, lại đổi cho Ngu Đình Huyên một chén trà mới, thấp giọng hỏi: “Đại tiểu thư, cô muốn hợp tác với người phụ nữ kia thật sao?”
“Hợp tác?” Ngu Đình Huyên cười rộ lên: “Cô ta là ai mà xứng đáng hợp tác với tôi?”
Ngu Đình Huyên nhìn trợ lý của mình, đưa tay nhận lấy chén trà vừa mới đổi, đặt dưới mũi mặt nhẹ nhàng ngửi, lông mi hơi rung rung.
Quả nhiên là trà ngon!
“Vậy tại sao cô còn để cho cô ta nói nhiều lời như vậy?” Trợ lý không hiểu nhìn Ngu Đình Huyên.
Ngu Đình Huyên nhẹ khẽ nhấp một ngụm, từ tốn nói: “Người phụ nữ này rất biết diễn kịch, đáng tiếc lại không nhớ được kịch bản.”
“Có nghĩa là gì?” Trợ lý không hiểu nhìn Ngu Đình Huyên, vẻ mặt mơ hồ.
“Điền Mỹ Hòa này, luôn miệng nói sẽ không liên luỵ đến tôi, trên thực tế, vẫn là muốn tránh ở sau lưng tôi, để tôi thay cô ta che gió che mưa. Nếu như tôi không đoán sai lời cô ta, trong khoảng thời gian gần đây, Điền Mỹ Hòa không được dễ chịu.” Ngu Đình Huyên từ tốn nói: “Cô ta thật sự cho rằng tôi không chú ý tin tức? Vẫn là cho rằng tôi không chú ý tới chuyện làng giải trí sao?”
“Trước đó vài ngày, Điền Mỹ Hòa bị người ta vạch trần chuyện hai lần lấy trộm ý tưởng sáng tác của Tô Ảnh trước mặt mọi người, cho nên những thứ đó liền trở thành xiềng xích lớn nhất bây giờ của cô ta. Nếu như tôi không đoán sai, Điền Mỹ Hòa không ngừng bị đối phương khởi tố. Cứ như vậy, tiền trong tay Điền Mỹ Hòa cũng không đủ để trả nợ.”
“Cô ta nghe ngóng được chuyện Phó gia và Ngu gia, cho nên liền nảy ra ý tưởng đổ hết lên đầu tôi. Ý đồ muốn chọc giận tôi, sau đó mượn lực của tôi để đấu với Tô Ảnh.” Ngu Đình Huyên lãnh đạm mở miệng nói: “ Mặc dù tôi không có vạch trần trò vặt của cô ta, nhưng cũng không có nghĩa là tôi coi trọng cô ta. Chẳng qua chỉ là con chó điên, để ý làm gì chứ?”
“Vậy vì sao cô còn muốn cho cô ta thể hiện?” Trợ lý càng không hiểu.
“Bời vì Phó Thịnh che chở Tô Ảnh như vậy, khiến người ta rất khó chịu a! Trước kia, Phó Thịnh sẽ không quan tâm loại chuyện này. Cũng bởi vì vị hôn phu trước kia của Tô Ảnh ức hiếp Tô Ảnh, Phó Thịnh liền giúp Tô Ảnh trút giận, đây là chuyện chưa từng xảy ra.” Ngu Đình Huyên đặt chén trà nhỏ trong tay để lên bàn: “Tôi phải cho cô ta gặp thêm trở ngại, nếu không tôi sẽ không vui.”
Trợ lý nhất thời im lặng.
“Là ai chọc Ngu đại tiểu thư của chúng ta không vui?” Lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Mẫn Chỉ: “Xin lỗi, tôi tới chậm.”
Ngu Đình Huyên lúc này nhướng mày bật cười lên: “Tới chậm thật, người ta đã đi rồi.”
Mẫn Chỉ đi tới, vừa cười vừa nói: “Vậy lần này, tôi mời.”
Ngu Đình Huyên nhìn Mẫn Chỉ ngồi ở trước mặt mình, mày khẽ cong, cố ý trêu ghẹo Mẫn Chỉ: “Sao hôm nay cô không qua tìm Sầm Yến Hành, thật đúng là khiến người ta bất ngờ a.”
Mẫn Chỉ đưa tay vuốt tóc dài, bình tĩnh trả lời: “Tôi qua tìm anh ta làm cái gì? Làm phiền anh ta trêu hoa ghẹo nguyệt, sẽ trách tội tôi.”
“Cô để cho anh ta phóng túng như thế, chắc chắn sẽ không hối hận chứ?” Ngu Đình Huyên bình tĩnh nhìn Mẫn Chỉ: “Hai người không phải là trẻ con.”
Vẻ mặt Mẫn Chỉ buồn bã, ánh mắt lập tức ảm đạm, nói ra: “Tôi có cách nào khác sao? Đình Huyên, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng! Dưa chín ép thì không ngọt!”
“Tôi không tin!” Ngu Đình Huyên nhướng mắt, kiêu ngạo nói: “Dưa chín ép, cho dù không ngọt, tôi cũng phải nếm thử một miếng!”
Mẫn Chỉ im lặng nhìn Ngu Đình Huyên.