Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh không vào, chỉ đứng ngoài cửa chờ Phó Thịnh có việc thì gọi.
Nhưng Phó lão phu nhân nằm trên giường vừa liếc mắt đã thấy Tô Ảnh.
Phó lão phu nhân vẫy gọi Tô Ảnh.
Tô Ảnh nhìn trước nhìn sau, xác định bà đang gọi mình mới bước nhanh tới, đứng ngay ngắn cung kính: “Lão phu nhân, ngài gọi tôi ạ?”
“Qua đây.” Phó lão phu nhân gọi Tô Ảnh ngồi xuống cạnh Phó Thịnh, sau đó quay sang nhìn Phó Thịnh nói: “Bà nội biết con hiếu thảo nhất mà, cuối cùng cũng biết dẫn cháu dâu về cho bà rồi!”
Nói xong, lão phu nhân chợt tháo chiếc vòng ngọc trên tay mình xuống, không nói lời nào đã đeo vào tay Tô Ảnh!
Tô Ảnh và Phó Thịnh đồng thời sững sờ.
Cháu dâu?
Tô Ảnh và Phó Thịnh đồng loạt quay đầu dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn đối phương.
Đến khi cảm thấy vật lành lạnh cứng cứng trên tay, Tô Ảnh mới phản ứng lại, lập tức vội vã tháo ra: “Không không không, lão phu nhân ngài hiểu lầm rồi! Tôi không phải, tôi không phải... tôi chỉ là trợ lí...”
Đột nhiên, Phó lão phu nhân ho khù khụ, sắc mặt tái nhợt vì ho mà đỏ bừng.
Phó Thịnh cắt ngang Tô Ảnh, không ngừng vuốt lưng cho lão phu nhân giúp bà dễ thở hơn.
Tô Ảnh ngồi bên cạnh, đơn giản là như ngồi trên đống lửa.
Cô không biết nên giải thích thế nào mới ổn, trời mới biết sau lưng cô đã lấm tấm mồ hôi hột từ nãy đến giờ.
Đây không phải chuyện đùa được đâu!
Cô chỉ là một trợ lí sinh hoạt nho nhỏ của Phó Thịnh, nhận sao được món quà quý giá thế này?
Phó lão phu nhân ho khan xong bèn phất tay, nói: “Được rồi được rồi, bà không sao, bệnh cũ cả thôi!”
Nói đoạn, Phó lão phu nhân lại đẩy cháu trai mình ra, lần nữa cười híp mắt kéo tay Tô Ảnh, nói: “Không tệ, không tệ, cô bé này xinh lắm! Hai đứa đứng cạnh nhau rất hợp!”
Mặt Tô Ảnh đỏ rần, quay đầu dùng ánh mắt cầu cứu Phó Thịnh.
Nhưng Phó Thịnh chỉ mỉm cười, không hề giải thích, thản nhiên cầm cốc trà quản gia đưa tới, cẩn thận thổi nguội mới đưa đến bên mép lão phu nhân, cho bà uống hai ngụm, mới lên tiếng: “Bà nội, bà hứa với con rồi đấy. Cuối năm mới là hạn chót! Bà yên tâm, năm nay con nhất định kết hôn, nhất định sẽ mang cháu dâu về cho bà!”
Phó lão phu nhân hài lòng nắm tay Phó Thịnh, lại kéo tay Tô Ảnh, đặt tay hai người chồng lên nhau, nói: “Tốt tốt tốt, mấy ngày trước cháu nói trước cuối năm sẽ kết hôn, bà còn tưởng rằng thằng nhóc bây lừa bà. Bây giờ thấy cháu dẫn bạn gái về, bà cũng yên tâm rồi! Bà nội đã từng tuổi này, sống được ngày nào hay ngày đó, không chừng ngày mai là đi luôn. Đời này bà nội không cầu cái gì, chỉ có duy nhất một nguyện vọng là mong cháu mau sớm kết hôn, sinh cho bà một thằng chắt! Cô bé này xinh lắm, nhớ lúc bà còn trẻ cũng xinh y như thế! Năm đó, ông nội cháu ấy à, cũng là vì bà cười lên đẹp, mới mặt dày mày dạn bám theo bà...”
Hai câu cuối cùng, Phó lão phu nhân nói với Tô Ảnh.
Đối mặt với khuôn mặt hạnh phúc tràn ngập mong đợi của lão phu nhân, Tô Ảnh đột nhiên không biết nói gì.
Cô chỉ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay, đó là nhiệt độ của Phó Thịnh.
Nóng đến nỗi như muốn phát bỏng.
Tô Ảnh lén nhìn Phó Thịnh, hy vọng Phó Thịnh sẽ giải thích rõ với lão phu nhân.
Nhưng Phó Thịnh chỉ thản nhiên nhìn cô, không hề có ý định giải thích.
Phó lão phu nhân nhìn đôi trẻ ‘liếc mắt đưa tình’, nụ cười trên môi càng tươi rói: “Tốt tốt tốt, tương lai gả vào, có bà nội làm chỗ dựa cho cháu! Nếu thằng nhóc này dám bắt nạt cháu, bà nội thay cháu đánh nó!”
Hai má Tô Ảnh đỏ bừng, ngập ngừng lên tiếng: “Lão phu nhân, thật ra cháu không phải...”