Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nửa tiếng sau, xe cứu viện đến.
Mọi người vui mừng hớn hở lên xe, chuẩn bị rời khỏi biệt thự.
Tô Ảnh theo sau lưng Phó Thịnh, thỉnh thoảng lại lén liếc bóng lưng anh, sau đó vội vàng dời tầm mắt trước khi bị phát hiện.
Lên xe, Tô Ảnh vừa đặt mông ngồi xuống, Phó Thịnh bỗng nói: “Ngồi đối diện đi, thế mới nhìn quang minh chính đại được.”
Nói xong, Phó Thịnh cười như không cười nhìn Tô Ảnh: “Muốn nhìn thì nhìn, không cần lén lút.”
Vành tai Tô Ảnh soạt một cái đỏ bừng.
Tô Ảnh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: “Tôi còn lâu mới thèm nhìn anh!”
Phó Thịnh chỉ cười tủm tỉm, vươn tay cầm lấy laptop Mộc Minh đưa, bắt tay vào giải quyết công việc.
Tô Ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cành lá trên đường đều được dọn dẹp hết rồi.
Nhìn hai hàng cây trơ trụi lá này mới thật sự cảm nhận được cơn mưa đêm qua to thế nào.
Có mấy nhánh cây đang nhú mầm, mầm lá xanh biếc, nhìn vô cùng có sức sống
Đoàn xe quanh co đi xuống, nhanh chóng xuống chân núi.
Tài xế của Phó Thịnh khẽ gật đầu với tài xế của Ngu Đình Huyên coi như chào hỏi, sau đó nhanh chóng dẫn đoàn xe của mình lăn bánh rời đi.
Ngu Đình Huyên vẫy tay chào Tô Ảnh, Tô Ảnh cũng vẫy tay chào lại.
Ngu Đình Huyên nhìn theo bóng dáng xe Phó Thịnh đến tận khi chiếc xe khuất bóng mới lên xe của mình, nói với Mẫn Chỉ: “Cậu đoán sau chuyện hôm nay, Tô Ảnh sẽ nhận được bao nhiêu lời mời nữa?”
Mẫn Chỉ nhướng cằm, tầm mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp: “Có mời nhiều hơn nữa, Tô Ảnh cũng không đi. Lại nói—— “
Mẫn Chỉ ngoảnh đầu nhìn Ngu Đình Huyên, bình tĩnh: “Cậu kể Tô Ảnh nghe về Ninh Y Giai rồi?”
Ngu Đình Huyên gật đầu: “Sớm muộn cũng phải biết, không bằng nói cho cậu ấy biết sớm một chút, trong lòng ít nhiều cũng có đề phòng.”
Mẫn Chỉ cụp mắt, nghĩ rồi nói: “Cũng đúng. Không bao lâu nữa Ninh Y Giai sẽ về nước. Nếu như trước khi Ninh Y Giai về, Tô Ảnh còn chưa hiểu được tim mình, chỉ sợ sớm muộn cũng bị tổn thương.”
“Cậu cũng nghĩ thế?” Ngu Đình Huyên bỏ điện thoại xuống, nghiêm túc nhìn Mẫn Chỉ: “Chưa cần biết Tô Ảnh có thích Phó Thịnh không, chỉ riêng sự cưng chiều Phó Thịnh dành cho Tô Ảnh bây giờ cũng đủ khiến Ninh Y Giai làm khó dễ cô ấy rồi. Dẫu sao, thân phận của Tô Ảnh bây giờ quá gai mắt. Cậu ấy là người phụ nữ duy nhất bên cạnh Phó Thịnh. Hết lần này đến lần khác, Phó Thịnh còn cưng chiều cậu ấy. Mình không tin Ninh Y Giai chỉ đơn giản coi Phó Thịnh như anh trai.”
“Mình cũng không tin.” Mẫn Chỉ nhếch môi: “Xem ra chuyện này chúng ta có chung chí hướng rồi.”
“Tiếc là cho dù bọn mình có chung chí hướng cũng vô ích. Mấu chốt vẫn là thái độ của Phó Thịnh.”
Ngu Đình Huyên cau mày: “Nhưng mà tính từ bây giờ vẫn còn sớm, chờ Ninh Y Giai về rồi hẵng nói. Mẫn Chỉ mình có vấn đề muốn hỏi cậu đây: Cậu rất ít giao tiếp với phái nữ khác, sao lại thân với Tô Ảnh như thế? Đừng nói với mình chỉ vì Sầm Yến Hành.”
Mẫn Chỉ khẽ cười, trả lời: “Cậu có phát hiện ba chúng ta hoàn toàn thuộc ba kiểu người khác nhau không?”
Ngu Đình Huyên gật đầu.
“Mình không thích nói chuyện, cậu quá thích nói chuyện, Tô Ảnh hiểu hết mọi chuyện, nhưng lời ra miệng rất có chừng mực.”
Mẫn Chỉ tiếp tục: “Mình ghét loại con gái ngoài đẹp trong xấu, Tô Ảnh vừa vặn không phải. Cậu cũng không phải.”
“Biết.” Ngu Đình Huyên nhìn Mẫn Chỉ sâu xa, cũng cười theo.
Ngu Đình Huyên tính bộp chộp, có sao nói vậy, cho nên chính là quá thích nói chuyện. Bởi vì cô ấy không giấu tâm sự trong lòng, vui giận đều hiện hết trên mặt.