Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 112: Chương 112: Tại sao cô lại cứu tôi (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hỗn loạn, hỗn loạn.

Mí mắt nặng nề.

Cô muốn tỉnh nhưng cơ thể không nghe theo.

Một lúc lâu sau, lý trí rốt cuộc cũng chiến thắng thân thể, Tô Ảnh từ từ mở mắt.

Trước mắt cô đều là màu trắng, bên trên có bình truyền được nhỏ giọt.

“Rốt cuộc cũng tỉnh.” Ngu Đình Huyên lạnh lùng nói.

Tô Ảnh lúc này mới nhận ra trong phòng còn có người khác.

Tô Ảnh muốn ngồi dậy, nhưng vừa động, toàn thân đau nhức dữ dội, muốn cử động cũng không dám.

“Được rồi, cứ nằm xuống đi.” Ngu Đình Huyên đứng lên, đi về phía Tô Ảnh: “Cô cũng rất lợi hại, cả người chẳng có điểm gì tốt, bị thương như vậy nhưng vẫn kiên trì tới cùng, như vậy cũng đủ làm tôi thay đổi cái nhìn về cô.”

“Cô, cô tại sao….” Tô Ảnh suy yếu mở miệng, nhưng chỉ nói được một nửa cô không đủ khí lực để tiếp tục.

“Muốn hỏi tôi tại sao cứu cô, đúng không?” Ngu Đình Huyên nhìn xuống Tô Ảnh.

Tô Ảnh nhẹ nhàng gật đầu: “Cô không phải luôn… chán ghét tôi sao?”

Ngu Đình Huyên không e dè gật đầu: “Đúng vậy, thật sự tôi rất chán ghét cô! Nhìn thấy cô tôi cũng không thoải mái.”

“Vậy tại sao...” Tô Ảnh không hiểu nhìn Ngu Đình Huyên.

“Bởi vì so với chán ghét ngươi, tôi càng ghét việc đàn ông hành hạ phụ nữ hơn!” Ngu Đình Huyên nói xong liền xoay người đi ra ngoài: “Cô bị thương nặng, cần nằm viện quan sát vài ngày, viện phí đã nộp rồi, cô từ từ dưỡng bệnh đi.”

“Cảm ơn.” Tô Ảnh khẽ mở miệng.

Ngu Đình Huyên dừng lại, nhìn lại Tô Ảnh một chút, sau đó sải bước rời đi.

Ngu Đình Huyên vừa ra khỏi bệnh viện, liền thấy Điền Mỹ Hòa vẻ mặt nịnh hót mở cửa xe cho cô: “Ngu tiểu thư, không phải cô ghét Tô Ảnh nhất sao? Sao còn cứu cô ta?”

Ngu Đình Huyên cười như không cười nhìn Điền Mỹ Hòa: “Tin tức của cô cũng rất nhanh, không phải bảo thân thể hôm nay không tốt sao? Sao lại tới đây?”

Điền Mỹ Hòa dường như mới nhớ tới chuyện giả bệnh này, con ngươi đảo một vòng, trả lời: “Nghe nói Ngu tiểu thư có việc, cho nên tôi muốn đi tới chỗ tiểu thư.”

Ngu Đình Huyên gật đầu vào xe.

Điền Mỹ Hòa đóng cửa cho Ngu Đình Huyên xong mới chạy ra phía sau xe.

Điền Mỹ Hòa bệnh viện, ngón tay nắm chặt, đáy mắt không cam lòng, giấu ở đáy mắt, không ai có thể phát hiện được.

Tô Ảnh, sao mày lại may mắn như vậy chứ?

Đều do tên Vương Nhạc Đông kia chỉ lo phát tiết, còn một bước cuối cùng nữa thôi là đã có thể hoàn toàn hủy diệt Tô Ảnh rồi!

Vương Nhạc Đông phế vật này!

Lúc đó cô đã gửi tin nhắn cho anh ta, vậy mà nhìn cũng không thèm nhìn, đáng đời giờ đã rơi vào tay Phó Thịnh!

Đắc tội Phó đại thiếu gia, chỉ sợ Vương Nhạc Đông không sống nổi rồi.

May mà cô đã rút lại những tin nhắn đã gửi cho anh ta, nếu không, nhất định sẽ liên lụy tới cô.

Điền Mỹ Hòa âm thầm nghĩ muốn xóa bỏ mọi quan hệ với Vương Nhạc Đông.

Tuyệt đối không thể bị liên lụy với tên ngu xuẩn đó!

Sau khi Ngu Đình Huyên đi, Tô Ảnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Sau khi mơ mơ màng màng ngủ một lát, cô tỉnh lại, liền tháy y tá đang đổi lại bình dịch cho mình, khẽ nói lời cảm ơn.

Y tá thấy Tô Ảnh đã tỉnh lại, nói với Tô Ảnh: “Cuối cùng cô cũng tỉnh, ban nãy bạn trai cô tới thăm, thấy cô ngủ miên man nên vừa rời đi rồi.”

Sắc mặt Tô Ảnh đột nhiên thay đổi!

Bạn trai?

Người nào? Vương Nhạc Đông?

Anh tôi lại tới nữa?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.