Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 117: Chương 117: Thủ đoạn của Ngu Đình Huyên (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Lại nói, mẹ của Ngu Đình Huyên không phải là người bình thường. Khi Ngu Đình Huyên còn nhỏ, gia đình bên ngoại đã giúp đỡ rất nhiều, nếu không, chỉ dựa vào hai mẹ con bọn họ, sao có thể vượt qua được nhiều đàn ông vốn đang chăm chăm tranh giành như thế?”

Tô Ảnh cảm khái nói; “Khó trách Ngu Đình Huyên đã nói, cô ấy ghét nhất, là đàn ông ức hiếp phụ nữ.”

Mẫn Chỉ cười gật đầu: “Đúng vậy. Còn nhỏ tuổi đã gặp phải những khốn cảnh trong gia đình, trơ mắt nhìn những chú bác tưởng như hòa ái dễ gần nhưng thật ra ai cũng là sói đội lốt, muốn ăn thịt hai mẹ con cô ấy, loại hận ý này, đã cắm sâu vào trong lòng cổ.”

Tô Ảnh gật đầu, có chút hiểu được.

“Khó trách người khác nói Ngu Đình Huyên huyết thống tôn quý, hóa ra bên nhà ngoại cô ấy cũng là bá chủ một phương” Tô Ảnh cảm khái nói: “Nghe cô nói, tôi như được biết cô ấy thêm một lần nữa, những gì cô ấy đã trải qua, thật sự không dễ dàng!”

“Hiện tại, phần lớn quyền quản lý Ngu gia đều nằm trong tay Ngu Đình Huyên. Ông cô ấy đã sớm về hưu, ba mẹ sống cùng nhau cuộc sống bằng mặt không bằng lòng, nhưng cũng không dám thường xuyên gặp gỡ người đàn bà kia cùng đứa con riêng. Dù sao, cũng phải để mặt mũi trước mặt Ngu Đình Huyên.

Mẫn Chỉ nói tiếp: “Hiện tại, Ngu gia căn bản đã đoạn tuyệt ý niệm biến đứa con riêng trở thành người thừa kế, không phải vì Ngu Đình Huyên nắm trong tay hạng mục độc quyền, mà là bởi vì đứa con riêng kia ở nước ngoài không ai trông coi đã bị xúi giục, nên nghiện ngập.”

Tô Ảnh trợn mắt: “Hả?!”

“Chỉ bị nghiện còn dễ nói, đứa trẻ kia đến thời kỳ nổi loạn, đứa trẻ mười ba tuổi, ăn chơi sa đọa nên ngày càng dính vào. So với thành tích của Ngu Đình Huyên khi đó, chỉ có thể gọi là đồ bỏ đi.”

Mẫn Chỉ cười giải thích nói: “Một người không vào được gia phả cũng không thể về nhà, so sánh sao được với Ngu Đình Huyên? Huống chi, hiện tại kinh tế Ngu gia nằm trong tay Ngu Đình Huyên, Ngu gia nghĩ tìm đường chết cũng không có cơ hội.”

Tô Ảnh gật gật đầu.

Khó trách Ngu Đình Huyên lại có bộ dạng một người không nói đạo lý như thế.

Hóa ra là bởi vì... hoàn cảnh lớn lên của cô ấy.

Điều này cũng khiến cô hiểu được tác phong của Ngu Đình Huyên.

Mẫn Chỉ lại nói tiếp: “Chuyện này mặc dù không có thực. Nhưng chúng tôi cũng vô cùng ăn ý phán định, người con riêng kia chỉ là bề ngoài, nhưng thật ra là Ngu Đình Huyên thủ bút. Tác phong làm việc của cô ấy giống với Phó Thịnh, chỉ là không quyết đoán bằng anh. Nếu như là Phó Thịnh, chỉ e đứa con riêng kia đã sớm mất mạng. Ngu Đình Huyên vẫn còn giữ lại mạng của người đó.”

Tô Ảnh kinh ngạc nhìn Mẫn Chỉ, không biết nên nói gì cho phải.

“Nếu như không phải đã biết Ngu Đình Huyên là ai, có lẽ tôi cũng hoài nghi việc cô bị bắt cóc có phải do cô ấy làm không nữa. Nhưng vì đã biết hoàn cảnh của cô ấy, nên có thể loại bỏ được nghi vấn này.” Mẫn Chỉ nói: “Ngu Đình Huyên sẽ trả thù bất kì kẻ nào, nhất là với những tên dùng thủ đoạn hạ lưu đối phó với phụ nữ. Vì đây là thứ mà cô ấy hận nhất.”

Tô Ảnh dùng sức gật đầu: “Tôi cũng tin tưởng cô ấy không hại mình. Ngày đó lúc đưa tôi đi bệnh viện, tôi loáng thoáng nghe được, cô ấy đã nói với Phó tổng, để cô ấy đưa tôi đến bệnh viện là vì muốn bảo vệ danh dự cho tôi.”

Mẫn Chỉ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, điểm này của cô ấy tốt hơn so với bất kỳ ai.”

Tô Ảnh thở dài một tiếng, đáy lòng phức tạp, cảm giác nói không ra lời.

Sau này cô nên dùng tâm thái nào để đối mặt với Ngu Đình Huyên đây?

Dù sao, cô ấy cũng là người cứu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.