Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sầm Yến Hành cười cười, lại rót thêm cho mình ly trà: “Cậu cảm thấy Phó Thịnh sẽ là kiểu người để người trong nhà bài bố mình hay sao?”
Diệp Tự cũng nở nụ cười: “Đúng thế, trong ba người chúng ta thì tính tình của cậu ấy là bạo nhất.”
“Cậu còn không biết đúng không? Bên người Phó Thịnh có một cô nhóc cực kì thú vị, Phó Thịnh cũng đối với cô ấy không bình thường.” Sầm Yến Hành thần bí hề hề nói: “Cô nhóc kia còn có gì đó giống người kia nữa.”
Diệp Tự theo bản năng hỏi: “Giống ai?”
Sầm Yến Hành lại cười thần bí: “Cậu nói xem còn có ai có thể làm Phó Thịnh nhớ mãi không quên đây?”
Sắc mặt Diệp Tự hơi đổi, lập tức nói: “Nhưng cô ấy đã chết nhiều năm như vậy.”
“Cho nên mới nói, cô nhóc kia chính là một biến số.” Sầm Yến Hành thu liễm tươi cười, bình tĩnh nhìn Diệp Tự, nói: “Có lẽ không phải là chuyện xấu gì.”
Tô Ảnh rời khỏi đình nhỏ lập tức về phòng.
Mới tới chỗ ngoặt cô đã nghe thấy ở cách đó không xa có người đang nhỏ giọng nói với nhau: “Chỉ cần cậu làm xong chuyện này, tôi nhất định sẽ bạc đãi cậu đâu. Chờ tôi lấy được cổ phần của Ngu gia, những ngày sau đó sẽ dìu dắt cậu.”
Người còn lại chần chờ nói: “Nhưng hiện tại Ngu Đình Huyên đã khôang chế hết Ngu gia, chuyện trong công ty tôi không cắm tay vào được.”
“Bên người Ngu Đình Huyên có nhiều người như vậy muốn xuống tay đúng là không dễ dàng. Nhưng cũng không phải không có cơ hội. Không phải gần đây Ngu Đình Huyên rất thích… chỉ cần cô… là được rồi.” người kia càng nói càng nhỏ, Tô Ảnh nghe không rõ lắm.
“Cái này… chờ tôi xem tình huống đã! Dù sao Ngu Đình Huyên nắm rất nhiều nhược điểm của tôi trong tay. Hiện tại chủ tịch ra quyết sách còn phải hỏi thăm ý kiến của Ngu Đình Huyên. Ông cũng biết dù sao vị kia cũng là con riêng, còn chưa được ghi vào gia phả, dù có chèn ép được Ngu Đình Huyên cũng chưa chắc đã có thể thuận lợi tiến vào Ngu gia, huống hồ ngoài Ngu Đình Huyên, Ngu gia còn có mấy đứa trẻ con chú bác khác, bọn họ đều có tên trong gia phả.”
“Chuyện này cậu đừng quản. Chỉ cần dựa theo lời tôi nói mà làm. Chỉ cần cậu làm theo lời tôi thì tự nhiên có chỗ tốt dành cho cậu.”
Người kia cao giọng nói: “Hiện tại không vào được gia phả không có nghĩa sau này không thể. Ngu Đình Huyên chỉ là đàn bà, muốn nắm toàn bộ Ngu gia? Quả thực là hồ nháo!”
“Tôi suy xét một chút.”
“Tôi nói với cậu, cơ bất khả thất, thời bất tái lai. Nếu cậu giúp công lớn cho nhị phu nhân đó chính là đại công thần. Chờ sau này nhị phu nhân vào được Ngu gia, cậu sẽ không thiếu chỗ tốt, đủ cho cậu không lo ăn uống.” Người kia còn đang dụ dỗ: “Chỉ cần Ngu Đình Huyên chết hoặc tàn thì Ngu gia sớm muộn gì cũng mời Nhị phu nhân vào nhà.”
***Cơ bất khả thất, thời bất tái lai: Chỉ thời cơ khó có được ắt phải nắm chặt, không để mất.
Tô Ảnh nghe được những lời cuối cùng lập tức bưng kín miệng mình!
Còn có cái gì không rõ đây?
Vị con riêng của Ngu gia định mưu phản bức vua thoái vị hay sao?
Trời ạ!
Không nghĩ tới trong lúc vô ý cô lại nghe được chuyện kinh khủng như vậy!
Chờ bọn họ nói chuyện xong rồi rời đi, Tô Ảnh đợi trong chốc lát mới làm bộ không nghe được gì mà thong thả về phòng.
Tô Ảnh vừa đi vừa cân nhắc xem chuyện cô nghe lén là cố ý đi nghe hay chỉ trùng hợp nghe đượ?
Thế giới này sao lại nhỏ như vậy chứ?
Nói ra cũng thật là vô xảo không thành thư, cô có nên nhắc nhở Ngu Đình Huyên một chút hay không?
Haiz, làm người tốt thật là khó.
Lúc trở lại phòng, Phó Thịnh và Ngu Đình Huyên đã ăn xong.