Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thịnh hứng thú: “Thế nào?”
“Trước đây Tô gia là người kế thừa đầu bếp hoàng gia. Trong lịch sử món ăn của Tô gia, tìm thấy từ thời trung cổ đến cuối triều đại nhà Minh. Năm đó, người sáng lập Tô gia trở thành đầu bếp với tay nghề thái rau củ tinh xảo và nêm nếm gia vị tuyệt vời, trở thành đầu bếp hoàng gia trong năm. Chủ quản phòng bếp Tô yêu thích món ăn, ba tháng liền không rời khỏi bếp, tự nếm thử các món ăn mình chế biến, sau đó tạo ra từ điển món ăn của mình.” Lão phu nhân Phó gia bắt đầu từ đâu rủ rỉ nói, tuy việc này, Phó Thịnh đã biết, nhưng Phó Thịnh vẫn vô cùng kiên nhẫn làm bộ dáng như mới nghe lần đầu, nghe bà chậm rãi nói tiếp.
Cả đời Tô Ngự Trù không có lập gia đình, đương nhiên cũng không có thế hệ sau. Năm đó khi ông ấy xin nghỉ vì tuổi già, nhận nuôi một đứa bé, cùng họ Tô với ông ấy, thừa hưởng mọi thứ của ông ấy. Tô Ngự Trù truyền giao những học thức bị thất truyền cả đời này cho học trò của mình. Học trò đó, cũng là một người yêu thích sáng tác, không chỉ kế thừa mọi thứ của thầy, mà tiến thêm một bước thay đổi sáng tác gia vị của Tô gia, hơn nữa còn viết ra một quyển sách, bên trong ghi lại các phương pháp chế biến ra các loại gia vị. Đồ ăn của Tô gia –Một-xào- và-lửa, dựa vào đồ gia vị này. Sau đó có rất nhiều người bắt chước món ăn của Tô gia, bởi vì không chiếm được cách phối gia vị của Tô gia, tranh hổ nào có thể biến thành chó, ngược lại tiến thêm một bước làm nổi thanh danh ẩm thực của Tô gia.”
“Ẩm thực của Tô gia à truyền cho một thế hệ như vậy. Đến khi làm sáng tỏ, hoàng đế chọn Ngự Trù, người thừa kế ẩm thực Tô gia vì tranh đoạt, chèn ép phá đám nhau, tranh đấu, nên người thừa kế ẩm thực Tô gia không thể vào cung. Nghe nói, lần này ẩm thực Tô gia chia ra làm ba để tranh đấu sách dạy nấu ăn. Ẩm thực Tô gia từng lững lẫy nhanh chóng xuống dốc.”
“Vốn tưởng rằng ẩm thực Tô gia sẽ bị chon vùi trong dòng lịch sử, nhưng thời kì dân quốc, một người thanh niên tên là Tô Duy Dân, lại sưu tập toàn bộ bản ẩm thực Tô gia và cách nêm nếm gia vị. Ông ấy làm rạng rỡ ẩm thực Tô gia, thừa kế. Nghe nói năm ấy Viên Thế Khải vì ẩm thực Tô gia, không tiếc tiêu tiền mời Tô Duy Tân đến làm việc.”
“Tô Duy Dân? Ông ấy bây giờ không phải là cha của Tô lão gia?” Phó Thịnh mở miệng hỏi.
“Đúng chính là ông ấy.” Phó lão phu nhân gật đầu nói: “Ông ta tự xưng là con cháu của Tô gia, về chuyện có phải hay không, vốn không thể nào nghiên cứu. Dù sao chiến tranh liên tục, chết vô số, rất nhiều dòng lịch sử khó tìm hiểu. Bất quá, nếu Tô Duy Tân có thể thu thập được toàn bộ sách dạy ẩm thực của Tô gia và cách pha chế gia vị, vậy cũng hiển nhiên có quan hệ với Tô gia.”
Phó Thịnh gật đầu.
“Tô Duy Dân truyền lại ẩm thực Tô gia, dẫn đến những người gia dặn kinh nghiệm từ trời nam đất bắt tham ăn chạy theo như vịt, tất cả đều tự hào vì có thể ăn đồ ăn của Tô gia. Lúc ấy, bà và ông nội cháu cũng từng may mắn nếm thử đồ ăn của Tô Duy Dân làm, quả thật rất thơm ngon! Cháu xem, mấy món ăn chính hệ của quốc gia chúng ta, đặc biệt thiên vị đặc biệt chú trọng, nhưng có thể cam đoan tất cả món ăn đều có đủ tên chữ thơm ngon, rất khó rất khó.”