Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vâỵ nên bình thường tượng thú đá này được đặt ở trước phủ nhà quan lớn, với ý nghĩa là “Cha mẹ của địa phương” phải công minh liêm chính.
Tô gia đặt tượng hai con Giải Trãi đá là thú giữ cửa?
Chẳng lẽ Tô gia muốn nói mình là người công minh liêm chính?
Nếu quả thật là công minh liêm chính, tại sao lúc trước lại không thèm quan tâm đến mẹ, mặc kệ mẹ phải chịu ủy khuất, vì cái gọi là danh dự của Tô gia, hy sinh tương lai của mẹ?
Tô Ảnh nhếch khoé môi nở nụ cười châm chọc.
Phó Thịnh cũng nhìn thấy đôi Giải Trãi đá này, quay đầu sang nhìn thấy nụ cười giễu cợt trên khóe môi của Tô Ảnh, anh nhất thời mỉm cười.
Tiểu ngốc nghếch của anh luôn có thể bình tĩnh suy xét mọi việc, nhưng một khi đúng đến chuyện của mẹ cô, cô sẽ rất dễ làm việc theo cảm tính!
Tô Như Quân ngẩng đầu lên nhìn cửa nhà Tô gia, vành mắt đỏ dần lên.
Năm đó, bà ôm theo tâm tình gì trở lại, bây giờ lại cảm thấy châm chọc biết bao nhiêu.
Nơi bà đã từng tâm tâm niệm niệm muốn bước vào, bây giờ đã trở thành nơi mình khinh thường quay đầu.
Lúc người giúp việc Tô gia nghe thấy động tĩnh, vội vàng chaỵ ra đón: “Lão gia, tiểu thư, tiểu tiểu thư, lão thái gia đã chờ lâu rồi!”
Tô Như Quân và Tô Ảnh làm như không nghe được thấy cách gọi tiểu thư, tiểu tiểu thư kia, cứ như vậy đi theo Tô Chân vào cửa.
Phó Thịnh là khách quý, nên được Tô Chân nghênh đón trước.
Tô Ảnh đỡ Tô Như Quân đi theo sát phía sau.
Những người khác cũng đi theo phía sau.
Tô Chân không muốn nói nhảm nhiều, dẫn bọn họ đi thẳng vào sân của Tô Tập.
Sân Tô gia không hoành tráng được như Phó gia, nhưng cũng không thể coi là nhỏ, căn nhà được thiết kế theo lối kiến trúc thời nhà Minh, có sáu sân. Ở thời cổ đại, đã được coi là nhà giàu tiêu chuẩn.
Tô gia cũng giống Phó gia, không thích ở nhà biệt thự, chỉ thích ở nhà truyền thống.
Vì vậy, bọn họ mua đất xây nhà mô phỏng theo phong cách phủ đệ thời Minh.
Bởi vì là mô phỏng theo, nên có nhiều chỗ không được như bản gốc, không giống y như nhà cũ Phó gia.
Chỗ ở của lão thái gia Tô Tập nằm ở trong sân thứ ba.
Trước kia lúc Tô Ảnh đi du lịch, cô đã từng bắt gặp phong cách kiến trúc này rồi, vì vậy cô tự nhiên sẽ không bị lạc đường, thuận lợi tìm được hành lang vào sân thứ ba.
“Lão thái gia, người đã đến rồi!” Một người giúp việc bước nhanh vào phòng, thấp giọng nói với một ông lão nhìn gầy gò ốm yếu.
Sau khi nghe thấy giọng nói vang lên, ông lão kia vốn đang nhắm mắt, đột nhiên mở mắt ra, run run rẩy rẩy muốn ngồi dậy: “Đỡ, đỡ tôi dậy...”
Tô Như Quân vừa vào cửa, đã nhìn thấy ông lão từng rất cường tráng trước kia, bây giờ gầy chỉ còn lại bộ xương già, khoảng khắc nhìn thấy mình, bàn tay run rẩy kia đột nhiên dừng lại, cứ như vậy bình tĩnh nhìn mình.
“Như Quân, cháu đã trở lại rồi.” Tô lão thái gia Tô Tập nhẹ nhàng mở miệng nói.
Chỉ một câu nói đơn giản, đã khiến Tô Như Quân rơi nước mắt.
“Ông nội!” Tô Như Quân run rẩy đáp lại, một giây sau đó bà đẩy tay của Tô Ảnh ra, bước nhanh hai bước vọt vào, lập tức nắm lấy bàn tay gầy đét của Tô Tập, dùng vạt áo lau nước mắt: “Cháu trở lại thăm ông!”
Tô Ảnh nhìn thấy mẹ mất khống chế như vậy, chóp mũi ê ẩm, vành mắt đỏ lên, vừa quay đầu đã muốn rơi lệ.
Cô vốn chỉ muốn tìm một chỗ không người lau sạch nước mắt, nhưng khoảng khắc lúc cô xoay người, Phó Thịnh không nói câu gì ôm cô vào trong vòng tay, thấp giọng nói: “Em muốn khóc thì cứ khóc đi, không sao đâu, anh ngăn cho em, không có ai nhìn thấy đâu.”
Tô Ảnh càng ủy khuất hơn, cũng không đẩy vòng tay của Phó Thịnh ra, cứ như vậy rơi nước mắt ở trong vòng tay của Phó Thịnh.
Tô Chân đứng ở cạnh đó, mặt đầy cảm khái, nhưng không nói một lời.
Tô Tập run run rẩy rẩy giơ tay lên sờ vào mái tóc của Tô Như Quân, nói: “Cháu gái của ông đã trở lại rồi!”
Khoảng khắc nhìn thấy Tô Tập, tất cả ủy khuất trong lòng Tô Như Quân đều bị quên sạch.
Thậm chí bà còn hối hận, oán hận mình, tại sao nhiều năm qua, bà sống chết không chịu đi hỏi thăm tin tức của Tô gia.
Nếu bà sớm biết ông nội gầy yếu như thế này, bà nhất định sẽ không... Không... Không...
“Ông nội, cháu mang đứa trẻ trở lại.” Tô Như Quân nghẹn ngào nói.
Tô Ảnh nghe thấy Tô Như Quân nói vậy, mới tránh ra khỏi vòng tay của Phó Thịnh, xoay người đi tới, cũng giống như Tô Như Quân, nắm lấy bàn tay còn lại của Tô Tập.
Tô Ảnh không biết nên nói gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương.
“Tô Ảnh, gọi cụ ngoại đi.” Tô Như Quân rưng rưng dặn dò Tô Ảnh: “Ông ấy là cụ ngoại Tô Tập của con.”