Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Ảnh nhìn thoáng qua Phó Thịnh, ngọt ngào đáy lòng nổi lên như bóng bóng: “Được.”
Buổi tối đó, biệt viện Gia Thịnh như trở thành thánh địa cuồng hoan.
Một đám người trực tiếp mở party lộ thiên trên nóc nhà biệt thự, ca hát, nhảy múa, chơi trò chơi, ngắm sao. Thú vị không cần phải bàn.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời Tô Ảnh thỏa thích buông lỏng như thế.
Tô Ảnh ôm một hộp bắp rang, dựa vào trên ghế sa lon, gối lên nệm êm, nghe Ngu Đình Huyên kể chuyện xảy ra ở Ngu gia trong khoảng thời gian này.
Phó Thịnh giúp cô ấy tìm không ít chứng cứ, để Ngu Đình Huyên nổi giận đập chứng cứ vào cổ đông trên đại hội, chất vấn mấy người chú kia tại sao lại ra tay với cô ấy.
Ông của Ngu Đình Huyên giật nảy cả mình, sợ chuyện này truyền đi sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu Ngu gia, lập tức liền hỏi rốt cuộc Ngu Đình Huyên muốn xử lý chuyện này như thế nào.
Ngu Đình Huyên không hề do dự nói, mấy người chú kia làm việc này, tuyệt đối không thể buông tha dễ dàng được, nếu không cô ấy sẽ chính thức thoát khỏi Ngu gia, tự làm ăn riêng, đồng thời muốn dẫn theo tất cả tài nguyên hiện tại của Ngu gia.
Phải biết, hiện tại Ngu gia dựa vào nhiều nhất chính là quyền lực trong tay Ngu Đình Huyên.
Chính bởi vì nhờ có Ngu Đình Huyên, Ngu gia mới có tư cách hợp tác nhiều dự án với tập đoàn Phó thị như vậy.
Nếu như Ngu Đình Huyên mang đi quyền này, như vậy Ngu gia sẽ triệt để rỗng!
Thế là ông nội Ngu Đình Huyên cân nhắc lợi hại, giữa hai cái hại thì lấy cái nhẹ hơn, cuối cùng lựa chọn đứng trên lập trường của Ngu Đình Huyên, từ bỏ mấy đứa con trai kém cỏi.
Ngu Đình Huyên cũng đồng ý với ông mình sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chỉ để mấy người chú đó vào trong tù hưởng phúc mấy năm, sau khi đi ra, vẫn được chia hoa hồng như cũ.
Sau khi Ngu Đình Huyên xử lý xong chuyện công ty và chuyện trong nhà, vẫn đang điều tra người thứ ba phản bội cô trong đêm mưa, nhưng bất kể tra thế nào, cũng không tra được tung tích của đối phương.
Sau đêm mưa hôm đó, người trợ lý phản bội Ngu Đình Huyên và Ngô tiểu thư đột nhiên đột tử, manh mối lập tức đứt mất, điều tra lâm vào thế bí.
Tô Ảnh nghe Ngu Đình Huyên nói như vậy, lập tức an ủi cô ấy: “Không có việc gì không có việc gì, bây giờ cô đã đề cao cảnh giác, những người chú của cô cũng đã bị bắt lại, em trai kia của cô cũng coi như bỏ, không ai có thể tổn thương cô được nữa. Thiên lý sáng tỏ, chắc chắn sẽ ngày bắt được kẻ đó. “
Ngu Đình Huyên thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy, tôi cũng là nghĩ như vậy. Gần đây tôi bận công việc của công ty, loại chuyện nhỏ này chỉ có thể tạm thời để sau.”
Mẫn Chỉ nhấp một ngụm rượu đỏ, nói ra: “Hiện tại có phải Ngu gia đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của cô hay không.”
Ngu Đình Huyên cười ngạo nghễ: “Đương nhiên. Trong đại hội cổ đông tiếp theo, có lẽ tôi chính là chủ tịch mới nhậm chức của Ngu gia! Người cha của tôi vô cùng hèn yếu. Sau khi ông ấy hiểu được đứa con riêng bên ngoài vô dụng cỡ nào, quả quyết di chuyển ánh mắt, lại bắt đầu cha từ nữ hiếu lại từ đầu với tôi. Mẹ tôi cũng lợi hại, trực tiếp cướp lấy cổ phần từ trong tay ông ấy, hiện tại cổ phần đang nằm trong tay tôi. Vị trí chủ tịch này, đã không ai có tư cách cướp của tôi nữa!”
Tô Ảnh cùng Mẫn Chỉ đồng thời giơ ngón tay cái lên với Ngu Đình Huyên.
Giữa ba người bạn tốt, trước mắt sự nghiệp của Ngu Đình Huyên là thành công nhất.
Thật sự quá hoành tráng!
Thật sự quá ngầu!
Ngu Đình Huyên nói xong chuyện của mình, ánh mắt trôi về phía Sầm Yến Hành, lúc này Sầm Yến Hành đang nói chuyện phiếm với Phó Thịnh, không chú ý bên này, thấp giọng hỏi Mẫn Chỉ: “Cô xem, ngay cả Tô Ảnh cũng đã yêu đương. Cô thì sao?”