Ai đó suy nghĩ, nhíu mày, thở dài rồi cuối cùng cũng nhả ra được hai chữ.
- ngủ đi.
Linh ngồi im trên ghế, cảm giác ấm áp chứ không phải cảm giác sợ hãi như khi nãy nữa.
- anh yên tâm đi, tôi hứa sẽ không làm gì.
- cô có thể làm gì. Ngoan ngoãn ngồi một chỗ, tôi còn phải làm việc.
- tôi biết rồi..
Linh lén nhìn bộ dạng chăm chú vào công việc của Việt, quả nhiên đẹp trai một cách xuất thần.
Ánh mắt ấy lại bị bắt gặp, cô được đáp lại bằng cái nhìn chế diễu.
- lấy khăn lau miệng đi.
- tôi đâu có nhìn.
- vậy à?
- tôi không nhìn..
Việt lắc đầu rồi tiếp tục công việc, ngày mai vẫn còn một buổi họp quan trọng.
Định ngủ ở ghế sô pha nhưng người đàn ông ấy đang làm việc, Linh cũng không dám ngủ trên giường của anh ta nên ngồi dưới đất, cơn buồn ngủ cứ thế mà ập tới.
Sau mấy tiếng đồng hồ chỉ nhìn vào tài liệu, cuối cùng ánh mắt Việt cũng có dấu hiệu di chuyển sang những nơi khác. Thấy Linh ngồi dựa vào giường ngủ một cách mệt mỏi, hàng lông mày bất giác nhíu chặt.
Anh ta đi đến chỗ Linh, ngồi đối diên với cô, khẽ ngắm nhìn khuôn mặt thanh khiết đơn thuần, một cảm giác lạ lẫm vô tình chạy qua tâm trí. Chỉ có thể cười nhẹ.
Việt nhẹ nhàng ôm Linh đặt lên giường, cố gắng để cô không phải tỉnh giấc. Bản thân sau đó đến sô pha ngủ, ngày mai cũng còn rất dài.
Sáng hôm sau trước khi đi còn không quên đặt đồ ăn, cũng chẳng biết khi nào cô sẽ dậy, nhưng công việc gấp gáp, hơn 6h sáng anh ta đã phải rời khỏi khách sạn.
8h sáng, Linh giật mình thức giấc. Thứ đầu tiên cô thấy là hộp cơm với một mẩu giấy có ghi dòng chữ “ đồ ăn sáng “. Cảm giác ngọt ngào len lỏi trong tim, đến cả chữ cũng vô cùng đẹp.
Linh kéo rèm cửa, ánh nắng từ biển hắt vào cũng trở nên đẹp đẽ, ảo diệu đến lạ.
Lấy điện thoại gửi đi một dòng tin nhắn “ Bữa sáng... cảm ơn anh “
Không thấy ai trả lời, chẳng hiểu sao lại hụt hẫng. Xác định cả ngày dài có lẽ cũng chỉ loanh quanh trong phòng, nếu không thì cũng đi lại ở bờ biển. Linh cố gắng động viên mình, qua hôm nay có thể về nhà rồi.
Cô lấy điện thoại tải mấy trò chơi về, ra ngoài cũng mệt, chi bằng ngồi trong phòng giết thời gian vậy.
Gần trưa, cửa phòng mở. Việt thấy Linh vẫn còn trong phòng thì khá ngạc nhiên.Linh cũng chẳng khác gì Việt.
- sao anh về giờ này?
- lấy tài liệu. Sao cô vẫn ở đây?
- tôi không muốn ra ngoài.
Việt đi tới chỗ Linh, cúi người thấp nhất có thể, mặt đối diện với cô.
- tôi nhớ đây là phòng tôi mà.
Lẽ nào sáng ngủ dậy não vẫn chưa thèm hoạt động, Linh cũng quên mất đấy không phải phòng của mình, thật mất mặt. Bản thân lại không biết phải nói gì, cứ ấp úng.
- tôi..tôi...
Việt đứng thẳng dậy, đi tới bàn thong thả lấy tài liệu, ánh mắt nhìn lướt qua Linh một lần.
- nếu muốn thì cứ ở lại, dù sao thì căn phòng này cũng lưu một chút mùi cơ thể của tôi.
Một cái nhìn, một nụ cười trêu đùa cũng khiến cho ai kia đỏ mặt.
- ai cần...cần mùi hương cơ thể gì đó của anh chứ?
Nói xong thì người cũng đã đi ra khỏi cửa. Người bên ngoài nở nụ cười vui vẻ, người bên trong xấu hổ chỉ biết ấm ức mà ôm gối.
Đến trưa lại có nhân viên đem đồ ăn tới, Linh mở cửa ra nhận đồ mà chẳng hiểu chuyện gì.
- xin lỗi, nhưng tôi không đặt đồ gì cả.
Chị nhân viên cười thân thiện.
- đồ ăn của cô có người đặt cho. Cô thật may mắn.
Linh ngơ ngác gật đầu, căn bản cũng chẳng biết nói gì.
Đồ ăn không món nào liên quan tới hải sản, người đàn ông này bề ngoài có vẻ lạnh lùng, nhưng xem chừng rất để ý quan tâm người khác.
Ở một địa điểm khác.
- Tổng giám đốc, anh không ăn cơm sao?
Trợ lý lo lắng nhìn Việt, cứ mỗi khi có công việc quan trọng là y như rằng sẽ quên mất bản thân cũng cần được nạp thêm năng lượng.
Việt với tay lấy mẩu bánh mì, mắt vẫn không rời khỏi tập tài liệu.
- anh bị đau bao tử đấy, không sớm thì muộn cũng sẽ loét bao tử.
- cậu đang trù tôi đấy à?
- còn không phải sao?
- đi làm việc của mình đi. 1 giờ chiều đi gặp khách hàng quan trọng.
Xem xong tập tài liệu chợt nghĩ tới Linh, Việt lấy điện thoại nhắn tin cho cô.
“ ăn cơm chưa? Đồ ăn có hợp không?”
Từ khi tạo tài khoản facebook Việt không kết bạn với ai, trong danh sách bạn bè cũng chỉ có mỗi Linh.
Trong lúc chờ cô trả lời tin nhắn có lướt qua bảng tin, một dòng trạng thái mới được chia sẻ.
“ thực ra mọi thứ trên đời này đều có hai mặt, những gì nhìn thấy bên ngoài chưa hẳn là tất cả “
Dòng trạng thái không đầu cũng chẳng có cuối, nó khiến tâm trạng người ta trở nên phức tạp vì không thể hiểu. Sau đó có tin nhắn từ Linh.
“ tôi đang ăn rồi, cảm ơn anh. À anh cũng nhớ ăn đấy “
Việt đọc xong tin nhắn chẳng hiểu sao lại cười, cũng không trả lời lại tin nhắn, có lẽ cảm giác không cần thiết đã trở thành thói quen rồi.
1 giờ chiều, không gian trong phòng họp vô cùng nghiêm túc. Tổng giám đốc đích thân trình bày kế hoạch cũng như phương án cho lần hợp tác với một công ty lớn khác. Có lẽ tính cách quá cẩn thận, muốn mọi thứ đều hoàn hảo nên không yên tâm để người khác làm.
Sau đó hợp đồng được kí, cơ mặt anh ta cũng dãn ra một chút, chính là có thể yên tâm nghỉ ngơi một đêm.
Trở về phòng, không thấy Linh ở trong lại hơi thất vọng. Tuy vậy mệt mỏi cũng nhanh chóng kéo anh ta vào giấc ngủ, mấy hôm nay đã quá căng thẳng rồi.
Linh ra ngoài đi dạo, men theo lối bờ biển tới được một khu vui chơi, nhìn nó tâm trạng tự nhiên buồn bã.
Cô đang nhớ bố.
Khi bố còn sống cô rất hay được cho đi chơi, nhưng kể từ khi bố mất, mẹ luôn bận công việc, luôn bận kiếm tiền, thời gian để nói chuyện với cô cũng hoàn toàn không có. Niềm vui duy nhất Linh tự tạo ra cho mình là thành tích học tập. Nhưng thực lòng mà nói thì trình độ cũng chỉ có thế, cũng chưa từng xuất sắc lọt top 10 của trường, cùng lắm chỉ trong top 10 của lớp.
Nghĩ vu vơ một lát Linh trèo lên con ngựa gỗ, trở lại tuổi thơ một lát cũng tốt, ngày mai bắt đầu với công việc thường nhật, chắc chắn sẽ lại rất đau đầu.
Trời tối, Việc thức dậy. Nhìn đồng hồ cũng qua 7 giờ tối, nghĩ đến chuyện đêm qua liền lấy điện thoại gọi cho Linh.
- cô đang ở đâu?
- tôi đang ở bờ biển.
- ở đó đợi tôi.
Chỉ mấy phút sau Việt đã tìm được Linh.
- sao anh biết tôi ở đây?
- bờ biển nhỏ như vậy, cô lại rất béo, ăn mặc thì lòe loẹt, không khó để tìm.
- ừ...
Nhìn Linh có vẻ buồn, cảm giác như cô đang bất an một cái gì đó.
- có chuyện gì?
- không sao.
- đã sợ tối còn ra đây làm gì. Mau trở về phòng đi. Mà cô ăn cơm chưa?
- chưa.
- vậy đi ăn.
Việt cầm tay Linh kéo đi, chẳng biết suy nghĩ của anh ta thế nào, nhưng mặt Linh đã bắt đầu đỏ.
- muốn ăn gì?
Việt đưa cái menu cho Linh, cô nhìn qua nhìn lại cũng không biết nên ăn gì.
- ăn bò bít tết được không?
Linh gật đầu, Việt gọi phục vụ lấy hai phần.
- công việc của anh thế nào rồi?
- xong cả rồi, hợp đồng đã kí.
- chúc mừng anh.
- chuyến bay ngày mai lúc 3 giờ chiều.
- không phải sáng sao?
- không.
- trễ mất một ngày làm rồi.
- chẳng phải đã phê duyệt cho cô nghỉ phép?
Linh bắt đầu lo lắng cho mấy ngày đi làm lại của mình, cô nói nhỏ như nói với chính mình.
- lần này về công việc chắc chắn còn nguyên, bà phù thủy tổ trưởng nhất định sẽ hành tôi tới chết.
- cô mới nói gì?
Lại một cái nhíu mày, Linh cười phủ nhận.
- không có gì đâu, tôi nói linh tinh ấy mà.
Đồ ăn được đưa ra, Linh cẩn thận lấy dao cắt thành từng miếng nhỏ.
- không phải nói ăn cả miếng sẽ ngon hơn sao?
- ở đây có nhiều người như vậy, sao có thể chứ.
- họ cũng đâu quan tâm cô.
- tôi là sợ anh mất mặt thôi.
- quan tâm tôi?
- ai thèm quan tâm anh. Mau ăn đi.
Trở về phòng, Linh lại lưỡng lự đứng ở ngoài chẳng dám vào.
- qua đây.
Âm thanh vừa đủ để cô nghe thấy, quay sang nhìn người đang đứng ở phòng bên cạnh, anh ta cũng đang nhìn.
- nếu không qua tôi sẽ khóa cửa.
- đợi tôi.
Linh chạy sang phòng của Việt, mất mặt một chút không chết, nhưng sợ ma chắc chắn có thể đột quỵ