Việt không nói gì mà trực tiếp cầm điện thoại của Linh rồi chặn luôn số điện thoại của Minh.
Linh muốn nghe một lời khẳng định từ Việt nên cố ý hỏi.
- anh muốn làm gì? Anh muốn em chờ anh nhớ lại hay muốn bắt đầu lại với em đây?
- cả hai.
- đợi đến bao giờ chứ?
Việt nhìn Linh bằng ánh mắt như nam phản diện nhìn cô bé ngốc nghếch.
- chờ anh đến tối.
Linh mặt đỏ như cà chua đến mùa.
- anh thôi đi.
- vậy thì ngoan ngoãn cho anh. Anh có cuộc họp video.
- em im lặng là được chứ gì.
Cuối cùng cũng có thể có lại được cảm giác hạnh phúc. Linh chợt nhớ tới Quỳnh, không phải rất thích Việt sao? Vậy mà mấy ngày rồi không thấy tới, cả điện thoại cũng không gọi.
Cả Quỳnh cả Hải đều đang quay cuồng với công việc, cái chính là muốn bản thân bận đến mức không có thời gian để nghĩ tới cái khác.
Quỳnh: anh cho người sửa lại kế hoạch theo ý bên họ đi, mất không lâu lắm đâu.
Hải: nếu không sửa thì sao?
- vậy thì anh đến cả tiền thuê chung cư cũng không có. Tiếp tục quay về cái thời điểm ngày ngày nhìn vào cổng nhà người ta, ngóng người ta về.
- này, cô có cần nói thẳng ra như thế không?
- cuộc sống mà. hahshha.
- vớ vẩn.
Chẳng là trong giây phút lòng rối như tơ vò bosss Hoàng Việt không biết làm gì nên chỉnh bản kế hoạch để hạ những cảm xúc trong lòng, ai dè lại trúng bản kế hoạch của công ty Hải, hại anh ta mất mấy tiếng đồng hồ chỉnh cái nọ sửa cái kia. Muốn trách lắm nhưng không trách được, nhìn lại đúng tốt hơn ban đầu thật.
- về thôi, anh định làm tới bao giờ.
Hết giờ làm nhưng thấy Hải vẫn chưa về, Quỳnh liền đi tới chỗ anh gọi.
- cô về trước đi, tôi làm xong việc này đã.
- tôi đợi anh..
Câu nói đơn giản ấy lại khiến Hải đau lòng. Giá như người nói ra câu này là một người khác.
- anh thử nói xem, tôi có nên đến thăm anh ấy không?
- không.
- tại sao chứ?
- vì cô có tới cũng chỉ làm bóng đèn cho họ thôi.
- anh có thích cô ấy thật không thế. Chẳng thấy có hành động gì.
Hải ngưng mọi động tác quay qua nhìn Quỳnh.
- cô có biết thế nào là nghiêm túc thích một người không?
- thôi, mấy cái lý lẽ này nghe chán chết đi được. Anh làm nhanh lên đi.Tôi không muốn về một mình.
- lấy lương nhớ trả tiền vệ sĩ.
- anh có phải đàn ông không vậy?
- cô nghĩ xem.
- hừ.
Nửa tiếng sau đó Hải cũng làm xong việc, Quỳnh với Hải đi xe máy về chung cư.
- tôi nhớ cô có ôtô mà, sao không đi.
- không thích lắm.
- cô xem ra chỉ thích một thứ.
- tôi sắp không thích nữa rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng thủ đoạn gì với cô gái nhỏ bé mà anh thích đâu.
- tôi cũng sắp từ bỏ rồi.
- giả dối, anh với tôi là hai kẻ giả dối. hahaha...
Cười đấy nhưng tim đau lắm, kể từ lúc ấy họ im lặng không nói lời nào.
Tình cảm đâu phải nói đặt xuống là đặt, từ bỏ là bỏ. Yêu một người là cảm xúc đến một cách tự nhiên, nhưng để hết yêu họ thì bao nhiêu lý trí cho đủ.
Xe Quỳnh dừng lại ở một quán nhậu, thấy Quỳnh bước xuống Hải vội gọi.
- cô muốn làm gì?
- mua đồ về nhà.
- không nấu cơm?
- anh điên à? một mình nấu nướng gì.
Đúng giống Hải, đến bữa không ăn ngoài thì cũng mì tôm. Hải không yên tâm lắm nên đứng ngoài đợi. Quỳnh đi ra thấy Hải liền trêu đùa.
- tốt như anh mà cô gái ấy lại biến thành tình cảm anh trai em gái. Thật không biết hưởng thụ.
- vậy sao? Cho cô cơ hội cô có dám hưởng thụ không?
- có. hahaha
Quỳnh trả lời vô cùng dứt khoát rồi cười rất sảng khoái.
- về thôi. Tôi còn mấy thứ cần phải làm.
Giờ ấy người ta vui vẻ nói chuyện với nhau, còn Linh vẫn phải ngoan ngoãn ngồi im trên ghế nhìn đống đồ ăn nhanh mà trong lúc buồn chán cô gọi đặt người ta ship tới dưới ánh mắt của Việt.
- anh sắp xong chưa? Mấy tiếng đồng hồ rồi.
- em ăn đồ em gọi đi, anh sắp xong rồi.
- không muốn ăn nữa. Em muốn đi ngủ.
- không được.
- anh còn muốn sao nữa?.
Tổng giám đốc đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Là sợ Linh đu dây qua cửa sổ bỏ trốn chăng?.
- em mỏi lưng lắm rồi. Em muốn đi ngủ.
Nhìn Linh mệt mỏi Việt cũng đau lòng, sau cùng cũng nói đước một câu.
- em nằm xuống ghế đi.
Cạn lời, thực sự đúng chuẩn người đàn ông giết chết mọi cuộc thương lượng chỉ bằng một câu nói.
Linh đang không biết làm gì cho hết chán thì nhận được tin nhắn từ mẹ chồng cute siêu lạc lối.
" hai đứa ăn cơm chưa?"
" chưa cô ạ, anh ấy đang làm việc và con đang ngồi nhìn anh ấy "
" sao lại thế, thằng nhóc này lại muốn làm gì?"
" anh ấy sợ con trốn cô ạ
:))))"
"