Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 51: Chương 51: Anh đang đùa bỡn cô




- Tiểu Hứa, trước tiên cô đợi chút, tư thế của cô lại không đúng. Đã nói bao nhiêu lần với cô rồi, lưng phải thẳng, hai đầu gối hơi cong cỡ bảy phân. – Huấn luyện viên một mặt chỉnh sửa một mặt dùng gậy trong tay “thọt” vào bên hông Hứa Mộ Nhan. Đây không biết là lần thứ mấy trong hôm nay rồi. Huấn luyện viên này rất thích dùng gậy golf “thọt” vào người những học sinh không đúng tư thế. . . . .

- Tư thế đẹp, cự ly mới có thể xa. – Ông lại bày ra “khẩu hiệu trường học” của mình.

- Tiểu Hứa, cô phải biết đánh golf, chỉ có tư thế đúng thì cự ly mới có thể xa.

Đây đã là tiết thứ năm rồi nhưng Hứa Mộ Nhan vẫn còn đang luyện tập lại động tác vung gậy.

Ngày đó khi Bùi Lạp Minh khiêu khích, lúc không thể lựa chọn cộng thêm không thể nhịn cảm xúc muốn gây chuyện xuống, cô dùng không tới 10 giây đã gật đầu chấp nhận khiêu chiến của anh. Mấy ngày kế tiếp, đối với đánh golf một chữ cũng không biết như cô, tính tìm huấn luyện viên thích hợp đáp ứng chỉ trong lịch trình 10 khóa dày đặc. Sau khi tan việc cô lập tức vội vàng chạy tới đây vào học, nhưng đã ngày thứ ba rồi mà cô vẫn còn trong giai đoạn cầm gậy vung.

- Huấn luyện viên, lúc nào thì tôi mới có thể bắt đầu luyện chơi bóng đây?

Nghe vậy, huấn luyện viên lại duỗi gậy golf trên tay “thọt” nhẹ vào bả vai Hứa Mộ Nhan. Trên vai truyền tới chua xót, đau đớn khiến cô không thể tự chủ “a” một tiếng.

- Lúc vung gậy xuống dưới, trong phút chốc gậy golf và bóng tiếp xúc đó sẽ vì tiếp xúc với mặt đất thuận thế, một lực tương phản sẽ lập tức truyền về cánh tay. Vận động viên có kỹ thuật đánh bóng tốt sẽ thực hiện động tác chính xác làm cho lực này phóng thích về phía trước. Nhưng kỹ thuật đánh bóng không tốt địa cầu tay, nhất là người mới học như cô sẽ rất dễ khiến cho lực tương phản này phản lại chính mình, đánh một hai quả bóng có thể vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng kéo dài thì qua không được bao lâu phần lưng sẽ bắt đầu đau

Dừng một chút, gậy golf trên tay huấn luyện viên nhẹ nhàng chuyển qua bên tay trái Hứa Mộ Nhan, vẻ mặt nhìn xa trông rộng nhìn cô:

- Tay trái cầm gậy là trọng điểm, chỉ có tay trái cầm gậy nắm giữ tốt hai điểm tựa mới có thể thoải mái mà nhấc gậy golf lên. Thời điểm tay trái cô có thể nhẹ nhõm cầm gậy trong tay, cô sẽ cảm nhận được sức nặng đầu gậy, tiếp theo cô lập tức có thể dễ dàng “sinh ra tốc độ vung gậy” rồi.

Dứt lời, ông lại dùng gậy golf “thọt” xuống bả vai cô:

- Cho nên trước hết cô hãy luyện tập căn bản cầm gậy tốt rồi hãy nói!

Nhìn chân mày nghiêm nghị của huấn luyện viên từ từ cách xa bóng lưng, Hứa Mộ Nhan chợt ý thức được muốn đột nhiên trong 10 lần lên lớp bay lên mạnh mẽ hình như rất không có khả năng. . .

Thật ra thì tư thế không đẹp với cô mà nói không quan trọng, bóng không đánh xa cũng không liên quan, chỉ cần đến lúc đó có thể đánh bóng vào lỗ trong thời gian quy định mới là quan trọng nhất. . .

Khi Hứa Mộ Nhan kết thúc 10 khóa học, cô chỉ mới hoàn thành động tác đánh bóng cơ bản, nhưng thời gian hẹn gặp mặt với khách hàng đã đến.

—— tuyến phân cách ————

Sáng sớm chủ nhật

Hứa Mộ Nhan chưa từng tới Câu Lạc Bộ Golf của thành phố A bởi vì tới cũng không vào được. Nó là Câu Lạc Bộ quy mô nhất nhì châu Á, được mệnh danh là Augusta(*) của châu Á. 12 sân golf cộng với 216 lỗ bóng, diện tích 1 hơn vạn mét vuông, quang cảnh thoải mái ưu nhã. Trong câu lạc bộ còn có cửa hàng độc quyền dụng cụ dánh golf với danh tiếng cao nhất thế giới, khách sạn, SPA.v.v.. Hội viên đăng ký năm nay nghe nói đã tăng đến gần hai trăm vạn người, hơn nữa chỉ có 300 thẻ hội viên cho nên mới có sân bóng cho thành viên này. Không cần biết thân phận, trình tự như nhau, mà cô dĩ nhiên không hoài nghi thân phận và cấp bậc của Bùi Lạp Minh truyện được cập nhật nhanh nhất ở diễn đàn Lê*Quý*Đôn, đăng ở bất kì web nào khác thì đều là ăn cắp, mong rằng mọi người chỉ đọc truyện tại nguồn và kiên quyết chống lại những kẻ ăn cắp, xin hãy tôn trọng công sức người dịch..

(*) Augusta: là một thành phố thuộc bang Georgia, nổi tiếng trên thế giới với giải golf The Masters tổ chức vào mùa xuân.

- Đúng rồi, lát nữa tôi cùng khách hàng đi đánh golf, chờ sau khi tôi tiễn bọn họ rời khỏi, một mình tôi sẽ tới đây nhìn cô đánh.

- Tại sao?

- Chẳng lẽ cô cảm thấy ngươi khả năng đánh golf có thể biểu diễn được ở trước mặt những cao thủ kia? Để có thể bàn bạc buôn bán thành công, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn đứng ở chỗ này chờ tôi.

- Ý của tôi đó là nếu tôi không cần ra mặt vậy thì tại sao ngày đó lại nói tôi nhất định phải biết đánh golf, bằng không đừng dẫn tôi tới?

- Đó là bởi vì. . . tôi cố ý đùa bỡn cô.

Lời nói của Bùi Lạp Minh không khỏi làm cho Mộ Nhan hít vào một ngụm khí lạnh. Thì ra ngày đó người này cố ý khiêu khích cô, ý tứ chính là cho dù cô đối với đánh golf một chút cũng không biết, anh cũng sẽ mang cô tới sân đánh Ggolf!

Mặc dù Bùi Lạp Minh trêu đùa khiến cô rất không cam tâm nhưng anh ta nói cũng đúng, cô giữu lại một chút kĩ năng cũng tốt, hơn nữa biết nhiều hơn một số thứ cũng không có gì không tốt.

Xe đánh golf đi theo lối nhỏ vào chỗ vắng, trên đường đi qua hồ nước nhỏ như gương dầy ông bướm và vài ngọn núi nhỏ sau đó mới dừng lại ở một thảm cỏ xanh nhân tạo. Bốn bề là thảm cỏ lớn phức tạp như sóng dậy, cô ngồi trong xe nhìn về phía Bùi Lạp Minh đội mũ lưỡi trai, mặc một thân đồ thể thao thoải mái vừa chơi bóng, vừa hàn huyên với các khách hàng.

Thời gian ước chừng qua một canh giờ, đoán là đã đánh cầu xong. Hứa Mộ Nhan nhìn thấy anh giao gậy golf cho nhân viên phía sau, lại bắt tay với một vị xem ra cũng có thân vật địa vị nói hẹn gặp lại.

—— tuyến phân cách ——

- Được rồi, cô có thể bắt đầu.

Một ánh mặt trời rõ ràng như vậy, một bầu trời xanh thẳm như vậy, một sân cỏ màu xanh bóng như vậy, Hứa Mộ Nhan đã sẵn sàng để bắt đầu cuộc chiến thách thức đầu tiên nhưng ánh mắt Bùi Lạp Minh ở sau lưng như mũi tên thép làm cô cảm giác không được tự nhiên. truyện chuyển ngữ ở diễn_đàn .Lê Quý Đôn. Tình trạng trong hai ngày trước đi học càng làm áp lực của cô sâu thêm. Cô vung gậy mười lần thì với khoảng bảy quả bóng là chỉ đánh vào không trung, bả vai đau nhức vào lúc này cũng không kiêng dè mà đau âm ỷ, tay cô có cảm giác khẽ run rẩy, tâm cũng theo đó run run . . .

Hứa Mộ Nhan từ từ nhắm mắt lại, âm thầm cầu nguyện. Giờ khắc này cô không cầu đánh cho xa, chỉ cầu đánh bóng bay ra ngoài là tốt rồi, đánh ra là được rồi…

- Đánh, chuyển, dời, thả, cân bằng, thu về. . . - Hứa Mộ Nhan vừa lẩm nhẩm “sáu bí quyết vung gậy” huấn luyện viên dạy vừa phối hợp vung gậy dánh “điểm trắng nhỏ” nằm trên mặt cỏ.

- A, đánh bay, tôi đánh nó bay! - Rốt cuộc quả bóng nhỏ đã để cho cô đánh trúng!

Từ khi cô đánh golf tới nay, đây là lần đầu tiên cô vung gậy lên liền đánh trúng bóng! Đáy lòng dâng lên hưng phấn nho nhỏ lại khiến cho cô có chút đắc ý, vênh váo, không chút nghĩ ngợi khẽ vui mừng ra tiếng, hoàn toàn quên Bùi Lạp Minh đứng phía sau cho đến khi bên tai cô truyền đến tiếng vỗ tay chói tai và giọng nói trầm thấp:

- Uh’m, bắt đầu rất tốt!

Nhận thấy được sự luống cuống của mình, Hứa Mộ Nhan ngượng ngùng đáp lại một tiếng:

- Cám ơn.

Sau đó khóe miệng anh tươi cười chậm rãi đến gần cô:

- Không tệ, tôi thật sự tán thưởng thái độ làm việc nghiêm túc của cô.

Đột nhiên anh tán thưởng khiến Hứa Mộ Nhan không khỏi có chút mất tự nhiên. Cô nhướng mi tò mò đưa mắt nhìn anh.

Nhìn cô chứa đầy dấu chấm hỏi lớn trên mặt, nụ cười trên mặt sâu hơn Bùi Lạp Minh:

- Đối thách thức lần này, tôi thấy xem ra nhất định cô bỏ không ít công sức.

Nghe vậy Hứa Mộ Nhan hé miệng cười nhạt một tiếng, tức là không muốn thừa nhận cũng không muốn phủ nhận.

- Cô học bao nhiêu khóa? 10 khóa? - Anh hỏi.

- Hả? - Sao anh biết cô đi học?

- Vừa rồi môi cô một mực nói thầm “đánh, chuyển, dời, thả, cân bằng, thu về”, đây là thứ mà những người mới phải học.

À. . . thì ra là như vậy. . . Không ngờ vẫn bị anh phát hiện rồi. . . chút ngượng ngùng lắt nhắt hồi nãy đã tăng trở lại. . .

- Không cần đánh, đi, tôi dẫn cô đến nơi này.

Sau khi buông lời, Bùi Lạp Minh lập tức xoay người cất bước rời đi, bỏ lại một mình Hứa Mộ Nhan không hiểu gì, một mặt ngây ngốc, sững sờ, nhìn bóng lưng anh từ từ đi xa. . .

- Anh muốn đưa tôi đi đâu?

- A!

Bùi Lạp Minh đi chưa được mấy bước, sau lưng đột nhiên truyền đến tiềng cô nhỏ giọng kêu một tiếng, anh bỗng nhiên quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.