Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 67: Chương 67: Bùi Lạp Minh, anh đừng lộn xộn có được không?




Cùng trang phục chơi đùa?

Trang phục là đồ chết, muốn cô chơi đùa như thế nào đây?

Lời nói mới vừa rồi của anh rất huyền ảo, cô không thể hiểu.

Chỉ là, cô phát hiện chỉ cần cô nghĩ tới cảnh mình trêu chọc Bùi Lạp Minh bật cười, cô sẽ làm ra đủ các loại động tác tinh nghịch, sau đó sẽ phát ra tiếng cười như chuông bạc...

Có điều, cái ý nghĩ này không thể để cho anh phát hiện ra được, nếu không trên khuôn mặt tươi cười của cô không thể tồn tại nụ cười, hơn nữa nhất định anh sẽ nghiêm mặt xông lên thử một chút xem cổ của cô có bao nhiêu cứng rắn.

Động tác của cô, đã dần không cứng ngắc như trước nữa, vẻ mặt cũng rất nhẹ nhõm tự nhiên, thì ra khi xem những bộ trang phục này là bạn bè thì chúng nó sẽ cho mình thấy được ánh sáng rực rỡ.

Hứa Mộ Nhan vừa nâng một góc váy lên, phía sau nâng lên một bắp chân, trên mặt lại biểu hiện ra sự dí dỏm.

Nhưng ngay lúc này, cô đột nhiên cảm thấy làn váy dọc theo cánh tay trái của cô như bị vướng vào trang sức, bởi vì cô kéo như thế nào cũng không ra, mắt thấy làn váy đã bị vén lên đến tận đùi, còn kéo thêm nữa nhất định sẽ có nguy hiểm.

Nhưng vừa đúng vào lúc đấy Bùi Lạp Minh lại quay mặt lại nhìn về hướng của cô.

“Cẩn thận!”

“A!” Còn chưa kịp đợi tới lúc nhân viên nói xong, Hứa Mộ Nhan cũng bởi vì hốt hoảng khẩn trương mà cả người không thể duy trì được cân bằng, chợt lấy một tư thế kì quái hướng về phía bối cảnh dưới đài ngã xuống.

Mà quần của cô cùng đồ trang sức đã bị dính vào nhau, cô cảm thấy hết sức căng thẳng, mắt thấy quần cũng sắp bị kéo xuống rồi.

Hỏng bét, hôm nay sao cô lại xui xẻo như vậy chứ.

Ngộ nhỡ vì vậy mà mất đi sự trong sạch trước mặt mọi người, cô không biết sẽ phải tìm nói nào để để trốn.

Bùi Lạp Minh nhất định sẽ không tha cho cô.

Làm như thế nào, khả năng này có kéo cô cũng không dậy nổi.

Tất cả những.... những tình huống cô tưởng tượng ra đang không ngừng lên men trong đầu cô, làm cho cô càng khẩn trương hơn, khuôn mặt xinh đẹp ngay sau đó đã bị một tầng mây hồng bao phủ...

Chợt “ Chi kéo.......”

Sau một tiếng kêu này, căng thẳng vì đồ trang sức trên người giờ đây đã biến mất, Hứa Mộ Nhan mang theo gương mặt đỏ bừng nhìn xuống phía cạp quần...

Như thế nào mà hai chân của cô lại cách mặt đất?

Hơn nữa trên người dường như không cảm nhận được sự đau đớn gì khi va chạm với nền nhà, cũng không có bị mọi người nhìn thấy hết sạch...

Nhưng...?

Ngang hông của cô như thế nào lại có một đôi tay?

Vừa quay đầu lại, Hứa Mộ Nhan vội vàng kinh hãi đối diện với một đôi mắt lạnh lùng, thì ra là Bùi Lạp Minh đã khẩn cấp tới trước đỡ được cô...

“Tay chân làm sao mà vụng về như vậy chứ, chụp mấy tấm ảnh thôi mà cũng có thể ngã, thật là không chịu nổi cô, Phương quản lý, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau gọi thêm phụ tá để lấy những trang sức này xuống...

Hô...

Sợi dây được kéo căng trong lòng cô rốt cuộc đã được buông xuống, hoàn hảo vải trên cánh tay chỉ bị rách, nếu là rách toàn bộ thì không biết sẽ như thế nào đây.

Sau đó, Hứa Mộ Nhan từng ngụm từng ngụm thở ra, từ trong tay quản lý nhận lấy lắc tay mới để chụp hình..

“Bùi tổng, ngài có biện pháp gì sao, hiện tại nhìn cô ấy không có khẩn trương như lúc trước rồi, động tác cũng đã tự nhiên hơn trước.” Phương quản lý đứng ở một bên vui mừng nói, xuyên thấu qua lớp khói mù cười hết sức tự nhiên với Hứa Mộ Nhan, có một cảm giác thành tựu chưa bao giờ có.

“Vậy cũng phải chính tỏ cô ấy có thể lĩnh ngộ được, nếu không thì chúng ta làm sao có thể thuận lợi tiếp tục chụp ảnh được.”

Bùi Lạp Minh vừa nói xong liền nhìn vào trong phòng chụp ảnh để dặn dò cô, chợt ánh mắt đang nhìn khẽ vặn lại.

Cô....

Cô lại làm mặt quỷ hướng về phía anh?

Giờ phút này chân mày của Bùi Lạp Minh dựng đứng lên thật sâu, khóe mắt xếch lên, đôi môi cong xuống...

Giống như một con hồ ly, nụ cười không có cách nào khống chế từ từ trào ra từ trong ánh mắt của anh.

Tâm trạng của Phương quản lý bây giờ tựa như chiếc quạt đang làm lay động tóc của Hứa Mộ Nhan, cô ở trước mặt ông là một kỳ tích, nhìn một cái cũng không thể nhìn thấu được kỳ tích sẽ xảy ra trong tương lai.

“Thật ra thì tất cả người mẫu cũng biết, hiểu được và có thể cùng trang phục đang mặc trên người trêu đùa thì họ có thể trở thành những siêu mẫu mới, nhưng mà người mẫu có thể hiểu được và chơi đùa được với trang phục thì lại có mấy người? Ở trong nghề này đợi lâu rồi, nói thật ra thì cho dù người mẫu có cùng trang phục hiểu được nhau, cùng nhau chơi đùa được hay không thì tất cả đều phụ thuộc vào việc bộ trang phục đó có nguyện ý cùng chơi đùa với người mẫu không, Hứa Mộ Nhan... cô là một nhân tài, chẳng những có khuôn mặt được hàng nghìn người mẫu mơ ước, hơn nữa cô lại là người được những bộ trang phục chọn chúng, ở trong vòng nghề này gặp được cô... có thể.... là may mắn của tôi rồi...”

Anh có thể một lần nữa có được cô sao?

Giữa bọn họ còn có thể sao?

Nghĩ tới đây, hai mắt của Bùi Lạp Minh không khỏi tối lại.....

“Bùi tổng, xem ra ban đầu chúng ta chọn cô ấy vào công ty, cái quyết định này không có làm sai, đúng không?” Sau khi đem tất cả mọi lời nói ca ngợi nói xong, Phương quản lý có chút kích động nhìn Bùi Lạp Minh.

“Phương quản lý, ông bớt hút thuốc lá đi một chút đi thì ông sẽ sống càng trường thọ.” Nhìn Phương quản lý đang hút một điếu thuốc như hình con nhộng, anh vỗ vỗ bờ vai của ông, phong ngưu mã éo có tí liên quan nào mà cứ phải tâng bốc lên vài câu chứ.

“Á?!” Chẳng lẽ Bùi Lạp Minh khó chịu với việc mình hút thuốc lá, ảnh hưởng đến sức quyến rũ của Hứa Mộ Nhan.

Ông kinh hoàng luống cuống, vội vàng tắt sách điếu thuốc lá trong tay.

Nhìn Hứa Mộ Nhan ở dưới ánh đèn tự tin nở nụ cười diễm lệ, đôi mắt Bùi Lạp Minh sáng loe lóe, thành công lần này của bộ sưu tập không thể không nhắc đến công lao của cô, bởi vì bộ thiết kế này ban đầu không phải là thiết kế của Hứa Mộ Nhan, cô chỉ thêm chút thay đổi mà thôi, cho nên anh không thể lấy được bất kỳ phần thưởng gì cho cô, nhưng anh cũng không muốn vì vậy mà tước đoạt đi quyền lợi được khen ngợi của cô.

Mi tâm kinh động Bùi Lạp Minh suy nghĩ một hồi, chuyển sang hướng Phương quản lý chậm rãi lên tiếng, “Đúng rồi, áp phích cùng quảng cáo thành công đẩy ra được thị trường, công ty sẽ phải cử hành một buổi họp báo, cho bộ trang phục của Hứa Mộ Nhan được tham gia buổi họp báo để ra mắt công chúng, nhớ trang phục phải phù hợp với hình tượng của công ty.”

“À? Bùi tổng như vậy có nguy hiểm quá hay không? Mặc dù Hứa Mộ Nhan rất có thiên phú, nhưng dù sao thì cô mới vào nghề, để cho cô thay công ty quảng bá cho nhãn hiệu sắp tới của công ty, cái quyết định này có quá kinh xuất hay không, Cứ như vậy tôi sợ những nhà thiết kế kỳ cựu trong công ty sẽ cảm thấy bất mãn.” Phương quản lý khó hiểu nhìn chằm chằm Bùi Lạp Minh.

“Tài hoa không phân số tuổi cùng kinh nghiệm, quyết định này của tôi sẽ không thay đổi, cứ quyết định như vậy đi.” Anh biết cách làm này chính là quá mạo hiểm, nhưng mà anh rất muốn xem xem, cô rốt cuộc có khả năng trở thành ngôi sao mới trong giới thời trang, chịu vạn chúng chú mục, cái này không phải là mơ ước của cô sao?

Anh nguyện ý giúp cô một tay....

Hứa Mộ Nhan mặc dù có sự mẫn cảm siêu cường với trang phục, nhưng cô thiếu hụt kinh nghiệm thực chiến, cần tích lũy nhiều hơn kiến thức thực tế.

Để cho cô xuất hiện trong buổi họp báo ra mắt bộ trang phục là rất quan trọng, có thể nói là yêu cầu này có độ khiêu chiến rất cao, nhưng mà anh tin tưởng cô, hi vọng cô không uổng phí kỳ vọng của anh...

Buổi tối, thời điểm rời khỏi công ty, Bùi Lạp Minh nói rất muốn đi thăm nhà mới của cô.

Hứa Mộ Nhan dĩ nhiên sẽ không để cho anh đi, ai ngờ anh thế nhưng lại uy hiếp cô, nói nếu như cô không đưa anh tới nhà mới của cô, thì sẽ hủy bỏ tư cách thiết kế trang phục của cô.

Cô dĩ nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội thiết kế này được, bất đắc dĩ đành phải đồng ý yêu cầu vô lễ này của anh.

Chỉ là cô sẽ tự nhiên không để cho anh và Duẫn Kiệt chạm mặt, tránh cho con trai của cô sơ ý một chút sẽ nói bậy bạ làm bại lộ, vì vậy cô cố ý thừa dịp đi vệ sinh đã gọi điện thoại cho Cố Vĩ, để cho anh đi đón con trai của cô, thuận tiện nhờ anh chăm sóc cho con trai cô một buổi tối...

Thật ra thì Hứa Mộ Nhan rất muốn hỏi Bùi Lạp Minh có phải ngày hôm trước cho người dẫn Duẫn Kiệt đi bệnh viện lấy máu không, những lời nói đến miệng cô lại tự động nuốt trở vào, nếu như cô hỏi liền chứng minh mình chột dạ, Bùi Lạp Minh giảo hoạt như vậy, nhất định sẽ nhìn ra được đầu mối, mặc dù sớm muộn gì anh cũng sẽ điều tra ra bí mật này, chỉ là có thể chậm một ngày thì sẽ coi là qua một ngày thôi...

Mà Bùi Lạp Minh cũng đang lo lắng chờ kết quả xét nghiệm của bệnh viện....

“Hứa Mộ Nhan, tôi đói rồi, cô đi làm chút gì ăn đi.” Bùi Lạp Minh vừa bước vào nhà của cô, liền hướng về phía sô pha đi tới, bắt chéo hai chân, cầm quyển tạp chí trên khay trà lê lật ra xem, lạnh giọng mở miệng.

Anh thật đúng là không xem anh là người ngoài, coi cô như nha hoàn mà sai khiến đây..

“Muốn ăn thì tự anh đi lấy, đi thăm hết nhà rồi trở lại ổ vàng của anh đi.’ Nói xong, cô trực tiếp đi về phía bàn thiết kế, không chút nào đem yêu cầu của anh để trong lòng.

“Được rồi, ngay cả bữa cơm mà cô cũng không chịu làm, bộ sưu tập sắp tới...” Một bên anh cố gắng thả chậm tốc độ nói, vừa quan sát cô, vừa làm bộ như không chú ý.

“Bùi Lạp Minh, anh... được, tôi đi làm, độc chết anh!”

Một phần, hai phần.. mười phút qua đi, rồi sau đó chỉ thấy Hứa Mộ Nhan bê từ trong bếp ra một đĩa mì xào thơm ngào ngạt, được đặt lên trên bàn.

Đang nhìn tạp chí, Bùi Lạp Minh ngửi thấy mùi thơm đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đĩa mì Ý trong tay cô, hai mắt lóe lóe.

“Ăn đi, ăn xong thì mau trở về, tôi còn muốn an tâm vẽ bản thiết kế mới.” Hứa Mộ Nhan đem mâm sứ xinh đẹp để tới trước mặt anh.

Thật ra thì anh vốn không thấy đói bụng, để cho cô làm chỉ là thuận tiện nói một chút thôi, không ngờ thấy được đĩa mì hấp dẫn như vậy, anh lại bất chợt thấy đói.

Nếu như thức ăn ngon đã ở trước mặt, anh ự nhiên sẽ không lãng phí, động tác anh ưu nhã cầm nĩa lên, dùng sức cuộn cuộn một đống sợi mì, chuẩn bị đưa vào trong miệng, nhưng khi nhìn thấy Hứa Mộ Nhan đang đứng im lặng bên cạnh, anh miễn cưỡng có chút xấu hổ, “Cô không định ăn sao?”

“Tôi không đói”

Thật ra thì hiện tại cô cũng rất đói bụng, chỉ là vừa nãy khi làm mì cô mới phát hiện ra nguyên liệu đã hết, chỉ đủ để làm một phần, không có biện pháp nào, cô đành phải chờ anh đi khỏi rồi mới đi mua sau.

Nhưng đang lúc này, bụng của cô lại ‘Cô lỗ cô lỗ’ kêu lên, khuôn mặt trắng noãn nhất thời dính một mảnh đỏ ửng.

Đáng chết!

Cô ngụy trang rất khá, kết quả lại đột nhiên bị phát hiện, giờ khắc này Hứa Mộ Nhan hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.

“Vẫn là bụng của cô thành thật hơn.” Bùi Lạp Minh nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, khóe miệng hiện lên một chút ý cười.

“Ừ, cùng nhau ăn đi.” Anh đem khay thức ăn và chiếc dĩa cho cô, khẳng khái nói.

Nhìn cô thèm thuồng hướng về phía thức ăn, ý muốn muốn chọc ghẹo Hứa Mộ Nhan lại một lần nữa chui ra.

“Vậy... vậy anh chừa lại một chút cho tôi là được.”

“Được.” Anh cúi đầu bắt đầu hưởng thụ món mì Ý nóng hổi.

Được.. ăn ngon!

Anh chưa từng phát hiện ra, tay nghề làm mì Ý của cô cũng không tệ, xem ra cô ở nước Pháp cũng không có phí công chờ đợi.

“Đợi đã nào...” Nhìn mì Ý trong đĩa ngày càng ít đi ngay trước mặt cô, Hứa Mộ Nhan lo lắng nói ra tiếng lòng.

Bùi Lạp Minh một tí ti cũng không để ý đến lời nói của cô, tiếp tục hướng dĩa về phía phần mì còn lại, phát động tiến công.

“Đừng!” Rồi sau đó Hứa Mộ Nhan cầm đũa gắp lên một sợi mì liền bỏ vào trong miệng.

“Này, Hứa Mộ Nhan, cô đang làm cái gì đấy, đĩa này là của tôi.”

Có thêm tiết mục Hứa Mộ Nhan tranh giành sợi mì, anh chợt cảm thấy sợi mì trong miệng càng có thêm hương vị.

“Đây là do tôi làm.”

“Cô làm cho tôi đấy, đây là của tôi.”

“Anh vừa mới nói sẽ chừa lại một phần cho tôi.”

“Nghĩ hay quá nhỉ, vừa rồi là tôi nói đùa với cô thôi.” Bùi Lạp Minh nắm dĩa, không chịu yếu thế, lần nữa tấn công về phía sợi mì.

Bốn sợi, năm sợi... một dĩa, hai dĩa...

Trong nháy mắt, trong đĩa chỉ còn lại một sợi mì.

Bùi Lạp Minh nhanh tay lẹ mắt cùng lúc đưa sợi mì còn lại vào trong miệng, sợi mì càng lúc càng ngắn lại tạo thành một đường thẳng nối liền với miệng hai người.

“Hứa Mộ Nhan, tôi phát hiện cô ngày càng trở nên hẹp hòi, ích kỷ.” Vì chỉ ăn được nửa sợi mì trên không trung, trong miệng anh lại phát ra tiếng ừng ực bất mãn.

“Đồ ăn là do tôi làm, tôi ăn nó là chuyện hợp tình hợp lý.” Hứa Mộ Nhan phản kích lại.

Chợt một lại kích tình cùng với cảm giác mới mẻ được phát ra từ trong tâm của Bùi Lạp Minh.

“Hơn nữa, anh rõ ràng là đã nói sẽ chừa lại một phần cho tôi.”

Người này, sơn hào hải vị, thịt cá, cái gì mà anh chưa từng ăn?

Cố tình muốn cùng cô tranh sợi mì.

Đã như vậy, cô cố tình không cho, chính là không cho.

Vô luận như thế nào thì nửa sợi mì còn lại cũng không thể để cho anh ăn.

“Tôi hiện tại đổi ý rồi, không được sao?” Bùi Lạp Minh cố tìm lý mà mà nói.

“Tôi cũng đổi ý, bây giờ tôi muốn ăn.” Hứa Mộ Nhan cố dùng miệng lôi kéo sợi mì.

Sợi mì ơi, sợi mì, mau từ trong miệng Bùi Lạp Minh rơi ra đi.

Anh thật không ngờ, Hứa Mộ Nhan sẽ dùng đến chiêu này.

Anh ngay sau đó lại lôi kéo sợi mì, hướng về phía mình mà kéo.

“ Bùm!” Sợi mì rốt cuộc không chịu nổi sự lôi kéo của hai người, hai người lăn ra, rồi sau đó miệng của hai người được trợ lực mà môi dính vào nhau.

Một giây, hai giây, ba giây...

“A!” Không biết qua bao lâu, Hứa Mộ Nhan hét to một tiếng, ngay sau đó tránh ra xa.

Ghét, cô nhưng thế lại cùng anh... hôn môi.

Thời gian trong nháy giống như dừng lại, anh và cô bốn mắt nhìn nhau, có kinh ngạc, có khiếp sợ, còn có.... một tia ngọt đậm như mật?

“Khụ khụ, mới vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, tôi đi vẽ bản thiết kế.”

Hứa Mộ Nhan thầm buồn trong lòng, nhắc nhở mình không được nhìn anh, bởi vì cô phát hiện tim của cô giờ phút này đập rất nhanh, rất nhanh....

Loại rung động này, cô cảm giác đã nhiều năm chưa từng có rồi...

Vì không muốn để cho mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, Hứa Mộ Nhan liền vùi đầu vào bản thiết kế, hất ra cảm xúc khác thường trong tim...

Vẽ, vẽ... không biết đã trải qua bao lâu, một giây kia khi cô đang vặn vặn cái cổ cứng ngắc của mình ra, cô lại nhìn thấy Bùi Lạp Minh cư nhiên lại lăn ra ghế sa lon ngủ thiếp đi.

Chính khi anh ngủ say, trên khuôn mặt lạnh lẽo thường ngày bớt đi một phần lạnh lùng, tăng thêm nhiều phần dịu dàng, tựa như mặt trời trên bầu trời đốt cháy người, đột nhiên biến thành trăng sáng.

Hứa Mộ Nhan tự chủ không được đứng dậy đi về phía anh, ngồi xổm người xuống, nhìn theo tầm mắt của cô, trong lòng cô vẫn chưa thể quên được bóng dáng của người đàn ông này.

Lông mày đen dày, lông mi thật dài, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm.

Thật ra nếu như Bùi Lạp Minh không nói chuyện mà cứ nằm như thế, thật đẹp trai, giống như ánh trăng, một người đàn ông như vậy, khẳng định ai nhìn thấy cũng sẽ thích.

Nếu như mở mắt, ánh mắt của anh thật sự sẽ như quá khứ, nghiêm nghị, vô cùng lạnh lẽo, sẽ như cái gì đây?

Tựa như... mặt trời nhô lên cao, mười phần đẹp trai rồi lại sáng lấp lánh bức người, làm cho người khác không dám đến gần nửa bước.

Tương phản kịch liệt như thế lại được miêu tả trên cùng một người, tựa như Thái Cực Bát Quái, vừa mâu thuẫn rồi lại vừa đúng.

Đúng, hắc bạch giao dung.

Nếu như đem mặt trời cùng mặt trăng dung hòa, không biết sẽ mê người đến mức nào.

Chợt trong đầu cô xuất hiện hình ảnh anh cùng với Hoắc Noãn đi chung với nhau, tạo thành một hình ảnh đẹp, con ngươi trong suốt chìm chìm, anh cùng với cô ta mới là một đôi trời đất tạo nên.

Mà cô và anh, đã không thể nào rồi...

Nghĩ tới đây, lòng của cô không khỏi đau nhói.

“Hứa Mộ Nhan, cô xem đã lâu rồi, nhìn lần nữa tôi sẽ thu phí đấy.” Bùi Lạp Minh đột nhiên mở mắt ra, nhàn nhạt nhắc nhở.

“Đúng, giữ nguyên tư thế này, anh đừng cử động.” Nhìn Bùi Lạp Minh cả người phát ra ánh sáng nhu hòa cùng hỏa diễm nóng rực, trong lòng Hứa Mộ Nhan giật mình.

Đúng, đây chính là cảm giác tha thiết về bộ trang phục mà cô mơ ước.

Rồi sau đó cô vội vã xoay người đi đến cạnh bàn, cầm lên một trang giấy, ngồi xổm ở trước mặt anh bắt đầu tạo ra trang phục ước mơ.

“Hứa Mộ Nhan, cô điên rồi sao?” Bùi Lạp Minh không nhịn được liền không ngừng quát mắng, cô sẽ không đem anh biến thành phụ nữ để vẽ chứ?

“Anh đừng cử động.” Hứa Mộ Nhan kêu la, trang giấy trong tay đã bắt đầu xuất hiện kết cấu.

Màu vàng kim đại diện cho mặt trời, màu trắng đại diện cho ánh trăng... không, không thể dùng màu trắng...

Buổi tối cho thấy một phong cách khác lạ, nên cho thấy sự phiêu dật, cao quý.

Dùng màu đen, dùng màu vàng kim cùng màu đen kết hợp....

“Cô...” Bùi Lạp Minh nhìn bộ dạng chuyên chú của cô, muốn đứng dậy nhưng lại không đành lòng làm phiền đến linh cảm thiết kế của cô.

Ước chừng qua nửa giờ, Bùi Lạp Minh cảm thấy cánh tay mình đã bắt đầu cứng ngắc, Hứa Mộ Nhan lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười thỏa mãn, “ Được rồi.”

Nhìn bộ trang phục trong bản thảo trên tay, ánh mắt cô sáng lại dịu dàng, nụ cười ngọt ngào tựa như cây kẹo đường...

Bùi Lạp Minh bất giác nhu hòa xuống...

Đang lúc này, tiếng chuông điện thoại di động của anh lại vang lên phá vỡ khoảng thời gian ấm áp ngắn ngủi, anh nhìn điện thoại với tâm trạng biểu hiện sự vui vẻ từ sâu trong tâm, chẳng lẽ bệnh viện đã có kết quả giám định ADN?

“Tôi đi trước.”

Sau khi Bùi Lạp Minh rời đi liền nhận cuộc gọi...

Đêm đó, trong giấc mơ của Hứa Nộ Nhan...

Trong mơ, ánh mặt trời xán lạn vẩy vào mầu xanh lá trên sân cỏ, cô đứng ở chính giữa, gió nhẹ nhàng phất qua dưới mắt cá chân của cô, trang phục màu đen bao vây lấy cô, hoàng tử mặc trang phục màu trắng, đứng ngược ánh mặt trời đưa tay phải ra, đưa về phía cô.

Mặc dù không nhìn thấy bộ dạng của đối phương, nhưng cô cũng ngượng ngùng đưa tay cho đối phương, nhạc Waltz lãng mạn liền vang lên, hai người liền chậm rãi nhảy múa trên bãi cỏ xanh, thời điểm cô đang định muốn hỏi đối phương là ai....

Giấc mơ đẹp của cô chợt bị tiếng chuông di động bên gối đánh thức...

“Quản lý, ông....”

“Mộ Nhan, cô mau nhanh tới công ty.” Giọng nói của Phương quản lý rất ít khi lên cao, nóng nảy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.