Trong bữa cơm tối, Hứa Mộ Nhan không có nhìn Bùi Lạp Minh liếc mắt, chỉ không ngừng gắp những món ăn rồi ăn cơm, mà Bùi Lạp Thần làm như thấy được giữa cô và anh trai đang ngập tràn mùi thuốc súng, thức thời không có lên tiếng, bởi vì hắn không muốn trở thành người châm ngòi thuốc nổ này!
“Tối mai có buổi đấu giá từ thiện, cần cô đi cùng tôi tham gia, chúng ta phải ở trước mặt phóng viên diễn cảnh vợ chồng tình cảm, cô nhớ ăn mặc đẹp một chút, chớ đến lúc đó làm tôi mất mặt.” Hứa Mộ Nhan đứng dậy chuẩn bị lên tầng thời điểm, thanh âm Bùi Lạp Minh ở sau lưng cô vang lên.
“Biết.”
Ban đêm lạnh như nước, ánh trăng trên bầu trời, ánh sáng chiếu xuống, đem trọn ngôi biệt thự sáng tỏ trong đêm đen, gió mát thổi nhẹ.
Hứa Mộ Nhan đi đến phòng Piano, sau đó ngồi ngay ngắn dưới chiếc đàn dương cầm, cô cũng không bao lâu không có đánh rồi?
Cô ngước nhìn lên ánh trăng, như đang suy nghĩ điều gì, cả người đắm chìm trong trong ánh trăng sáng, rất là tĩnh lặng.
Sau đó ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên trên phím đàn, như hoa lan, ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu qua lại trên các phím đàn đen trắng .
Trong nháy mắt cả gian phòng tràn ngập tiếng nhạc du dương, như nước chảy đưa tình, không nói lên lời, nghe uyển chuyển cảm động.
Tiếng nhạc lúc đầu thì nhẹ nhàng sau mạnh mẽ, như tiếng mưa gió, nhưng dần dần lại như im lặng ngưng trọng, đau đớn lộ ra một chút hoảng sợ, như nước mùa xuân chảy chậm.
Nhạc như nói lên tiếng lòng, cô vô luận như thế nào cũng không đánh ra được một khúc nhạc vui vẻ.
Nhất thời Hứa Mộ Nhan chỉ thấy mình như đám mây hồng cô đơn, từng tiếng thê lương gào thét, nhưng cũng không có ai nghe được, không một ai để ý.
Ánh trăng sáng che phủ khuôn mặt trắng bạch của cô, bên môi hiện lên nụ cười khổ.
Ngoài cửa, Bùi Lạp Thần chưa bao giờ nghe qua ca khúc bi thương như vậy, nhất thời giật mình, đứng bất động như một pho tượng.
Cô khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng trong lòng cô có thể yên tĩnh hay không? Chỉ có cô mới biết.
Ngoài cửa bỗng vang lên thanh âm thở dài, cô hơi sững sờ, này tiếng thở dài không phải cô phát ra!
“Ai vậy? Vào đi.”
Cô đứng dậy đi tới mở cửa, của đột nhiên đứng một người đàn ông cao lớn, Hứa Mộ Nhan không để ý đến anh, quay trở lại phòng nhạc.
“Không ngờ cô còn có thể biết đánh đàn, cô muốn dùng tiếng đàn để tranh thủ sự đồng tình của tôi?” Bùi Lạp Minh nghiêng người hai tay đút túi quần, hứng thú nhìn bóng lưng của cô.
Thật ra thì hắn mới vừa ở phòng đọc sách bên cạnh chỉ nghe thấy tiếng nhạc truyền đến, đây là lần đầu hắn nghe được một bài hát như vậy, mỗi âm luật đánh vào sau trong tiếng lòng hắn, vì vậy hắn đứng dậy muốn đi phòng nhạc xem một chút, lại thấy Bùi Lạp Thần đứng ngoài cửa yên lặng nghe, lúc đó trong lòng hắn không biết là tư vị gì.
Hai anh em nhìn nhau, sau đó Bùi Lạp Thần xoay người trở về phòng của mình.
Bên trong phòng an tĩnh lại, Hứa Mộ Nhan đi tới trước cửa sổ đẩy cửa ra, đoán chừng kế tiếp anh ta sẽ nhân cơ hội này làm khổ cô.
Nhưng cô chờ trong giây lát, vẫn không thấy anh lên tiếng.
Hứa Mộ Nhan nghi ngờ liền xoay người lại đã thấy bên môi anh nụ cười nhàn nhạt, dưới ánh trăng nụ cười này như mùa xuân có băng tuyết, càng làm người ta rét lạnh.
Anh ta đây là có ý gì?
Đây là lần đầu tiên anh ở trước mặt cô cười, Hứa Mộ Nhan không khỏi sững sờ
Không có nghe qua có người nổi giận trước, trước mỉm cười, hay là người khẩu Phật tâm xà.
Sau đó, Bùi Lạp Minh tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh chiếc Piano, chậm rãi nhắm hai mắt lại, “Cô tiếp tục đánh ra bản nhạc dương cầm cô vừa mới đánh”
Anh cho rằng anh ta là ông trời, là ông lớn sao?
Cô tại sao phải nghe anh?
Hứa Mộ Nhan khẽ cắn môi, nhìn về phía người đàn ông đang khoan thai tự đắc ngồi ở đó, ánh mắt chợt lóe.
Cô đi thẳng đến chiếc đàn ngồi xuống, cố nén cỗ tức giận trong lòng, ngón tay chạm một cái, một chuỗi âm thanh từ ngón tay truyền đến, chỉ là này nhạc cũng không phải như trước dịu dàng thắm thiết, cũng không phải là bi thương, mà là tư thế hào hùng, giông tố!
Giai điệu khí thế rất lớn, tạp âm rất nhiều, âm cao rất nhiều, Bùi Lạp Minh nghe được khóe miệng co quắp.
Như vậy khúc nhạc, dù người đã chết, nói không chừng cũng nhảy khỏi mộ ra ngoài, huống chi là hắn?
Bùi Lạp Minh cũng đoán được cô cũng sẽ không dễ nghe lời đánh khúc nhạc cho hắn, cũng là không ngờ đến, cô có thể nghĩ ra được phương pháp giày vò lỗ tai hắn như vậy.