Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 13: Chương 13: Ngoài ý muốn gặp nhau






Hứa Mộ Nhan kinh ngạc nghiêng người sang, đã thấy phía trước một người đàn ông lịch sự nho nhã, khuôn mặt tuấn tú .

Cô sững sờ nhìn xem anh, tròng mắt trong suốt tràn đầy tự hỏi, hồi lâu sau cô mới nhận ra anh.

“Vũ…….Vũ Dương, làm sao anh ở đây?” Hứa Mộ Nhan không khỏi ngẩn ra.

Vũ Dương là hội trưởng khi cô đang học đại học, so với cô anh hơn hai khóa, Hứa Mộ Nhan nhớ đến lúc anh sắp tốt nghiệp cô còn mặt dày viết một phong thư tình dấu tên cho anh, nhớ tới khi đó, khuôn mặt cô bỗng ửng đỏ, có loại nói không lên lời được xinh đẹp.

Lại được nhìn thấy anh lần nữa, cô cảm giác như đã qua mấy đời, cảm thấy anh rất là thân thiết, giống như……..anh trai mình vậy.

“Bởi vì anh giờ là trợ lý của chủ tịch một tập đoàn lớn, hôm nay đi theo chủ tịch cùng tham gia buổi đấu giá từ thiện.”

A, hóa ra là như vậy…..

“Đi, em buổi tối hôm nay thứ nhất vũ liền giao cho anh ? Bộ dạ phục đẹp như vậy chớ để cho bị mai một.”

“À? Cái đó không cần đi, em thật ra thì ….”

Hứa Mộ Nhan còn chưa hết câu, người đã bị anh kéo vào trong sàn nhảy.

Có trời mới biết cô ghét nhất là khiêu vũ, bởi vì cô cảm nhận tiết tấu rất kém, nhưng hôm nay bất đắc dĩ, cô cũng không tốt từ chối, dù sao quanh cô cũng có mấy đôi khiêu vũ tốt, cô cũng không muốn làm cho thể diện của Vũ Dương bị mất được.

Ở âm nhạc bắt đàu vang lên, Hứa Mộ Nhan nhắm mắt đuổi theo tiết tấu của anh.

Nhưng mỗi lần xoay tròn thời điểm, cô cũng không sai khiến được chân của mình mà không lưu tình chút nào dẫm lên chân anh.

Rốt cuộc Vũ Dương bị đau nheo lại lông mày, không nhịn được mở miệng, “Mộ Nhan, em liền nói cho anh biết, lúc học đại học anh đã làm chuyện gì để cho em tức giận? cho nên tối nay em mượn cơ hội này trả thù?”

Nghe vậy, cô không khỏi bị lời nói của anh chọc cười, cô vô tội nói, “Thật xin lỗi, anh cũng biết em không biết khiêu vũ, cảm nhận tiết tấu cực kém, không phải là em cố ý.”

“Không có việc gì, xác định em không phải cố ý là được, thật ra khiêu vũ rất đơn giản, anh lần này thả chậm bươc chân, em theo anh học.”

“Tốt, chỉ cần anh không chê em kém cỏi là được.” cô nhoẻn miệng cười, nụ cười kia thật giống như băng tuyền tràn trong hoa sen, làm ấm lòng người.

Đang cảm xúc dâng cao học vũ Hứa Mộ Nhan tự nhiên không chú ý đến ở phía dưới đài có một đôi mắt ánh mắt lạnh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.

Người phụ nữ này lại dám ở trước người đàn ông khác cười được vui vẻ như vậy, có phải chỉ cần phải người đàn ông dễ nhìn, cô đều có thể quyến rũ?

Quả nhiên bản tính của cô chính là như vây!

Bùi Lạp Minh cặp kia thâm thúy đáy mắt thoáng xuất hiện sự khinh thường, rồi sau đó đem ly rượu đỏ trong tay uống sạch….

Qua mấy điệu nhảy, Hứa Mộ Nhan không chịu được nữa đôi giày cao gót làm cho chân cô đau đớn mà rời đi sàn nhảy.

Đi ra sàn nhảy, trên đài người dẫn chương trình bắt đầu thông báo bán đấu giá bảo vật thứ nhất.

Bởi vì gót chân đau, cô quyết định tìm một chỗ không người để cho hai chân cô hít không khí trong sạch.

Vì vậy cô lặng lẽ rời đi tiền sảnh, đi tới cách tiền sảnh tìm ghế dài ngồi xuống.

Ở quầy rượu cô lấy ly nước chanh, sau đó từ từ giơ lên cái ly, từng bước một hướng góc không có nguời chiếc ghế salon màu tím đi tới.

Khay trà màu đen hình bầu dục làm bằng thủy tinh vẫn còn một ly rượu rỗng cùng một ly rượu màu hổ phách Whisky còn dư lại một nửa, có lẽ phục vụ còn chưa kịp dọn dẹp, cô cũng không quá để ý đem ly nước chanh để xuống, có lẽ do đau đớn ở chân khiến cô không muốn đi đâu nữa, cô cả người như được giải thoát hướng ghế sofa ngồi xuống.

Chỉ trong chốc lát một người phụ nữ chậm rãi ở trước mặt cô ngồi xuống, màu đen áo ngực mơ hồ lộ ra, màu đỏ tóc dài buông xõa, hướng trên đấu ánh đèn chiếu vào cô ngũ quan xinh xắn, hiện ra mị hoặc làm cho người ta tâm động, Hứa Mộ Nhan không khỏi nuốt một ngum nước bọt, không thể không thừa nhận người phụ nữ trước mặt này thật là ưu tú.

Chỉ là…..Hình như là hai người không có quen biết ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.