Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng Lừa Tình Thành Nghiện!

Chương 80: Chương 80: Trở lại nhà họ Bùi




Ánh nắng mặt trời bao phủ thân hình cao lớn của anh, đó là loại khí phách vương giả kiêu ngạo.

“Lên xe.”

“Đi đâu?”

“Năm năm trước.”

Lúc xe dừng trước cửa khách sạn năm sao, Hứa Mộ Nhan bỗng sững sờ khi bước xuống xe.

Sao bỗng nhiên anh lại đưa cô đến nơi này?

Nhưng Hứa Mộ Nhan không lên tiếng hỏi anh, im lặng đi theo Bùi Lạp Minh vào khách sạn, sau đó cả hai bước vào thang máy.

Bùi Lạp Minh đi thẳng tới căn phòng phía trước, tới cửa sổ thủy tinh anh dừng lại.

Trên cửa kiếng, những dòng chữ bị ánh nắng mặt trời chiếu vào, thoạt nhìn giống như một loại trang trí xa hoa đẹp mắt, cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ viết bằng son môi màu hồng trên cửa kiếng, trong lòng lại dâng lên một nỗi xúc động nghẹn ngào.

“An Thần đã từng đưa em tới nơi này.”

Hả?

Sao anh biết được?

À, có lẽ là An Thần nói cho anh biết.

“Dạ, mấy ngày trước đã tới.”

“Hứa Mộ Nhan, anh nghĩ ..... Năm năm trước, vào ngày sinh nhật của anh, lúc đó anh đã thích em rồi.

Nói xong, anh xoay người nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, trên gương mặt tuấn tú thoáng hiện một nụ cười yếu ớt.

Anh .....

Anh nói năm năm trước anh đã thích cô?!

“Anh đã nói bí mật của anh cho em biết, giờ thì em cũng nên đem bí mật của mình nói cho anh biết đi chứ?”

Bùi Lạp Minh vừa nói vừa rút từ trong hộp ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Rất nhanh, mùi thuốc lá Thanh Phong quen thuộc bay vào mũi của cô.

Một giây kế tiếp, trong đầu Hứa Mộ Nhan chợt hiện lên hình ảnh thân mật triền miên cùng anh trên sofa đêm đó, gương mặt trắng mịn thoáng chốc ửng đỏ.

Thấy cô thẹn thùng đỏ mặt, nụ cười của Bùi Lạp Minh càng sâu hơn, trong làn khói thuốc lượn lờ, đôi mắt thâm thúy đột nhiên hiện lên một tia sáng thần bí.

“Vậy em giải đáp cho anh một vấn đề, anh sẽ thỏa mãn bí mật mà em muốn biết.”

A, nói điều kiện cùng với anh?

Trải qua năm năm, xem ra gan của cô cũng lớn không ít ,nếu không cô sao dám gạt anh chuyện Hứa Duẫn Kiệt là con anh?

“Nói.”

“Ngày đó ..... Khụ khụ ..... Nửa đêm, anh làm sao có chìa khóa nhà của tôi?”

Một lát sau, Bùi Lạp Minh nhíu mày: “Nếu như ngay cả chìa khóa nhà của vợ mình mà anh cũng không lấy được, thì sao có tư cách làm chồng của em?”

Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan không khỏi hít vào một hơi.

Thì ra là .....

Thì ra là anh đã sớm có mưu tính trước!

Cô chẳng phải giống như cá nằm trên thớt sao, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Thế mà đêm đó mình còn chủ động cởi y phục của anh, cùng anh .....

Giờ khắc này, cô hận không thể lập tức đào một cái lỗ rồi chui xuống, mặt đã đỏ ửng giờ càng đỏ thêm.

“Bây giờ tới lượt anh hỏi em, được chứ?”

“Hỏi đi.”

“Thật ra thì vấn đề này anh chôn trong lòng đã lâu rồi, em nhất định phải thành thật trả lời anh, năm đó ..... Năm đó chị của em tại sao lại chết bất thình lình như vậy?”

Bùi Lạp Minh dập tắt thuốc lá, mặt nghiêm nghị nhìn cô.

Ngày đó, việc Hứa Mộ Thanh đột nhiên chết khi đang phẫu thuật vẫn luôn ám ảnh anh, trước kia anh không muốn nghe Hứa Mộ Nhan giải thích, do lúc đó anh không hiểu gì về cô, nghĩ cô vì tiền của anh, vì vị trí Bùi đại thiếu phu nhân nên không hết lòng cứu chị của mình.

Hiện giờ, anh đã biết Hứa Mộ Nhan không phải là loại phụ nữ đó, nên anh muốn hỏi nguyên do cho rõ ràng.

Anh cũng hiểu rõ, không phải anh muốn Hứa Mộ Nhan hoàn trả tình yêu gì đó, anh chỉ muốn biết sự thật mà thôi.

Nghe đến vấn đề này, lòng Hứa Mộ Nhan phút chốc như chìm xuống đáy vực sâu, cô nhíu chặt mày, sau đó hít một hơi thật sâu, không trả lời ngay mà chỉ đi từng bước đến trước cửa sổ thủy tinh, mắt nhìn xa xăm.

Đôi mắt đẹp sáng như ánh mặt trời rực rỡ, bất ngờ dâng lên một tầng sương mù.

“Thật ra thì bây giờ tôi đã hiểu vì sao ngày đó chị lại làm như vậy, đơn giản ..... Cũng bởi vì yêu.”

Bởi vì yêu?

Hai mắt của Bùi Lạp Minh đột nhiên nảy lên, anh căng thẳng chờ nghe cô nói tiếp.

“Còn nhớ lần đầu tiên chị dẫn anh về nhà gặp ba mẹ em không? Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân của anh đều tựa như có ma lực hấp dẫn tôi, từ lúc đó không kìm lòng được luôn nhớ tới anh, tôi biết trong mắt anh chỉ nhìn thấy chị, trong lòng anh cũng chỉ có chị, về sau tôi chỉ có thể đem sự ái mộ và nhớ nhung đối với anh mỗi ngày ghi vào trong nhật ký ..... Ai biết ..... Ngày đó, vô tình bị chị nhìn thấy nhật ký, thời gian đó chị không muốn nhìn mặt tôi ..... Tôi cố giải thích, nhưng từ đầu đến cuối chị vẫn hờ hững lạnh nhạt với tôi, hai chị em tựa như hai người xa lạ, cho đến một ngày chị đột nhiên tới bệnh viện tìm tôi, kêu tôi làm phẫu thuật cho chị, tôi mới biết chị bị ung thư thời kỳ cuối, tôi hỏi sao không tới tìm tôi sớm hơn, chị nói không muốn mang phiền toái đến cho tôi, còn nói do lúc đó hai chị em đang trong thời kì chiến tranh lạnh, không muốn mất mặt nên vẫn khám và lấy thuốc ở bệnh viện khác ..... Một khắc kia tôi thấy chị thật ngu ngốc, đúng là quá ngu ngốc ... Ban đầu tôi không muốn làm phẫu thuật cho chị, bởi vì chị đã bỏ lỡ thời kì phẫu thuật tốt nhất, nhưng chị không ngừng cầu xin, thậm chí còn quỳ xuống nói chị rất muốn sống, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, cho nên ..... Nên tôi đồng ý, trước khi phẫu thuật tôi còn cố ý nói rõ là tỷ lệ thành công chỉ có 20%, hơn nữa trong quá trình phẫu thuật có thể đột nhiên sẽ ..... Chị nói không ngại, chỉ cần có một tia hy vọng chị vẫn không bỏ qua, vì vậy tôi bất đắc dĩ phải làm phẫu thuật ..... Ai ngờ phẫu thuật giữa chừng thì thể lực của chị không chịu được ..... cho nên chị .....“

Hứa Mộ Nhan run rẩy, vô cùng khổ sở, nước mắt đầm đìa, nức nở nói.

“Làm sao ..... Sao lại như vậy? Trước khi phẫu thuật Mộ Thanh có gửi tin nhắn cho anh nói là bệnh ung thư của cô ấy chỉ ở thời kỳ đầu, em nói là nắm chắc tỷ lệ phẫu thuật thành công tới 70%, nhất định có thể cứu sống cô ấy, chẳng lẽ .....”

Bùi Lạp Minh sửng sốt nhìn Hứa Mộ Nhan, đôi mắt thâm thúy khóa chặt gương mặt của cô, giọng nói có chút tức cười.

“Thật sao? Chị gửi tin nhắn cho anh nói là bệnh ung thư chỉ ở thời kỳ đầu? Tôi chắc chắn có 70% cứu sống chị ấy?”

Nghe vậy, Hứa Mộ Nhan ngẩn người, ngay sau đó cô chợt hiểu ra mọi chuyện.

“Giờ thì tôi hiểu rồi, chị cố tình muốn anh hiểu lầm là tôi hại chết chị ấy, chính là để anh hận tôi, vì khi đó tôi luôn thầm mến anh, trong lòng chị vẫn không dễ chịu, sợ ngày nào đó tôi sẽ cướp anh đi, nên mới gửi cho anh tin nhắn như vậy.”

Chị, chị thật ngu ngốc, cứ chấp nhất làm gì, để rồi uổng phí mạng sống của chính mình.

Kết cục, chị có được cái gì, không phải chị chỉ còn hai bàn tay trắng thôi sao?

Lời nói của Hứa Mộ Nhan giống như hàng ngàn trái bom, oanh tạc vào đại não của Bùi Lạp Minh.

Thoáng chốc, sắc mặt anh biến đổi, bầu không khí ngột ngạt cũng bị đông lạnh, dần dần lan ra khắp phòng.

Ngực anh nhói đau, tựa như bị một sức mạnh vô hình nào đó đánh trúng.

Thời gian dường như cũng ngừng lại, cả hai có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề lẫn nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Mộ Nhan nhìn vào đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của anh, giờ đây có khiếp sợ, có mất mác, mọi loại cảm xúc đan xen hiện trong mắt anh.

Cô xoay người, nhìn về phía chân trời, gương mặt diễm lệ thư thái nở một nụ cười nhạt, nụ cười thoáng qua đó tựa như dòng suối trong lành, như một đóa sen trắng tinh khiết tươi đẹp.

Sự hiểu lầm này, rốt cuộc cô cũng đã nói ra .....

Vốn dĩ cô muốn đem bí mật này giấu kín trong lòng .....

Bùi Lạp Minh không ngờ, Hứa Mộ Thanh lại lừa gạt anh, làm anh hiểu lầm Hứa Mộ Nhan bấy lâu nay, nhưng kinh ngạc nhất chính là việc Hứa Mộ Nhan ‘vừa gặp đã thương’ .... anh.

Thì ra anh đã hiểu lầm Hứa Mộ Nhan, uổng phí quãng thời gian dài như vậy để hận cô .....

Nói vậy, cô còn thương anh đúng không?

Dù đã bỏ lỡ năm năm, người cô thương vẫn là anh, đúng không?

Nhận thức được điều này, trong lòng anh như dâng lên từng cơn sóng nhỏ, vui sướng như điên, sự vui sướng chân thật thuần túy, không trộn lẫn bất kỳ tạp chất gì.

Giờ phút này, sắc mặt thâm trầm luôn lạnh lùng của Bùi Lạp Minh dường như đã biến mất, trên gương mặt tuấn dật nồng đậm nét nhu tình, càng nhìn càng động lòng người, đây mới là Bùi Lạp Minh chân thật nhất.

Nhưng Hứa Mộ Nhan lại không nhìn thấy…..

Chính bản thân anh cũng không nhận ra …...

Tuy hiểu lầm đã được sáng tỏ thì sao, sợ rằng anh và cô cũng chỉ là gặp gỡ thoáng qua, bởi vì anh còn có Hoắc Noãn …..

“Mộ Nhan ….. Cùng anh trở về nhà họ Bùi, được không?”

Nếu hiểu lầm lúc xưa đã được giải tỏa, anh lại càng không thể để cô rời đi …..

“Lạp Minh, anh nghĩ chúng ta có thể sao? Còn Hoắc Noãn? Đứa bé trong bụng cô ấy phải làm sao?”

Chẳng lẽ anh thật sự có ý định không cho Hoắc Noãn danh phận, để cô và đứa nhỏ trong bụng cả đời không lộ ra ngoài.

“Em không cần quan tâm đến việc đó, Hoắc Noãn nói là chỉ muốn an tĩnh sống ở bên anh, cô ấy không cần gì hết.”

“Được, coi như cô ấy không ngại, nhưng tôi ngại, tôi không muốn chia sẻ người đàn ông mình yêu với người phụ nữ khác, tôi muốn một tình yêu ‘toàn tâm toàn ý’.”

Bùi Lạp Minh im lặng chăm chú nhìn cô, nhưng cô lại không dám nhìn thẳng vào anh, sợ sự chân tình trong mắt anh sẽ làm bản thân mất đi dũng khí, khiến cô không nỡ xoay người bỏ đi. đọc trên-dd lequydon

Sau đó cô nhấc chân lướt qua anh đi nhanh đến cửa phòng.

“Em nhất định phải chấp nhất đến vậy sao? Chỉ cần chuyên tâm yêu anh, cái gì cũng đừng nghĩ tới, thế không tốt sao?” Đi tới vài bước, giọng anh khàn khàn từ sau lưng cô truyền đến.

Hứa Mộ Nhan dừng lại, xoay người về phía anh hỏi: “Anh có thể một chân mang giày da, còn chân kia thì mang giày thể thao được không?”

Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô, hình như không nghĩ rằng cô lại đưa ra một ví dụ như vậy.

“Không ai ăn mặc như vậy, đúng không?”

Dừng một chút, Hứa Mộ Nhan nhìn anh, thần sắc cô chuyên chú lại có chút mờ mịt hỏi: “Anh gọi đó là tình yêu sao?”

Biểu cảm ngạc nhiên trên mặt của Bùi Lạp Minh vẫn không thay đổi.

“Có phải đàn ông các người đều có thể cùng lúc sống chung với hai người phụ nữ trong một nhà? Nếu tôi cứ giả vờ không cần nghĩ ngợi gì hết, chỉ chuyên tâm yêu anh, chẳng qua tôi so với những ‘tiểu tam’ đi phá hoại tình cảm của người khác có gì khác nhau? Mà anh cùng với những tên đàn ông vô liêm sỉ kia có gì khác biệt?” Giọng nói của Hứa Mộ Nhan nặng nề, càng nói càng lớn tiếng.

Anh không nói một câu, chỉ đứng đó chăm chú nhìn cô.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, cô nhìn thấy đôi mắt thâm trầm của anh thoáng qua vẻ thất vọng.

Đột nhiên khóe miệng anh nâng lên nụ cười yếu ớt, tự giễu nói: “Đúng vậy, không sai em nói đúng, anh giống những tên đàn ông vô liêm sĩ kia, vì trách nhiệm nên chuẩn bị kết hôn với người phụ nữ khác đồng thời cũng không muốn buông tay em ….. Đúng vậy, anh chính là vô sĩ …..

Nhìn anh đang tự cười nhạo bản thân,trong lòng Hứa Mộ Nhan cũng trăm ngàn cay đắng.

Trong lòng cô rất khổ sở, cũng có hối tiếc …..

Nếu như có thể, cô thật sự rất muốn ôm anh, dùng nhiệt độ trên người mình để an ủi anh.

Thế nhưng tất cả chỉ là ảo ảnh hiện lên trong đầu của cô mà thôi.

Chút lý trí còn sót lại làm cho cô chỉ có thể vô lực kìm nén đau lòng, không nói nên lời, đứng ở nơi đó, không dám bước tới trước …..

Sau đó anh lấy hộp thuốc lá cùng cái bật lửa từ trong túi, mở hộp thuốc lá ra, anh rút một điếu, ngậm ở khóe miệng, dùng tay che bật lửa rồi đốt thuốc.

Anh rít một hơi thật sâu, lại chậm rãi nặng nề hướng lên trời phun khói thuốc.

Khói thuốc theo gió nhẹ bay chầm chậm về phía cô, mùi vị ấm áp quen thuộc vấn vít quanh cô, che khuất tầm mắt cô.

Cô và anh lại chìm trong yên lặng.

Mà chung quanh lại là bầu không khí huyên náo ồn ào, hình thành hai không gian đối lập.

Hồi lâu, anh dập tắt thuốc lá, gương mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng giọng nói khẩn thiết: “Cho dù em có tin hay không, bỏ qua một bên tất cả gông xiềng và gò bó, anh chính là thích em.”

Nhìn nét mặt thâm trầm lộ vẻ bất đắc dĩ của anh, trong lòng cô có ngọt ngào có chua xót, cô phát hiện suy nghĩ của mình cũng bắt đầu hỗn loạn …..

“Anh biết ý nghĩ của mình rất ích kỷ, em chắc chắn là không muốn tách khỏi Duẫn Kiệt chứ?”

“Duẫn Kiệt?!”

Anh ..... Anh có ý gì?

“Duẫn Kiệt là huyết mạch của nhà họ Bùi, tất nhiên anh không để con lưu lạc bên ngoài, hơn nữa anh muốn con sửa họ Bùi, nếu em cứ khăng khăng không muốn chờ ở bên cạnh anh, muốn ly hôn với anh, tùy ý em.”

“Anh!”

Đây không phải là anh lấy con để uy hiếp cô sao?

Hứa Mộ Nhan giờ đây vừa tức vừa giận, nhưng lại bó tay hết cách với anh, cô biết rõ Bùi Lạp Minh ‘nói được làm được.’

”Bùi Lạp Minh, rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Hai ngày nữa con xuất viện, em và con cùng trở về nhà họ Bùi.”

“Tôi ..... Anh .....”

Anh biết phương pháp này sẽ làm cô bị tổn thương, nhưng anh thực sự không muốn cô rời khỏi mình.

Không thể vẹn toàn cả đôi bên, trước mắt anh chỉ có thể dùng biện pháp này.

__________ _________ __________

“Mẹ, đang yên đang lành tại sao chúng ta lại chuyển nhà, chúng ta đi đâu?” Hứa Duẫn Kiệt nháy mắt hỏi.

“Chuyển đến nhà của Bùi Lạp Minh.”

Hứa Mộ Nhan giận dỗi nói.

Anh vì cái gì mà bá đạo như vậy!

Đáng giận hơn, đối với những yêu cầu bá đạo của anh, cô đều không có quyền lựa chọn, chỉ có chấp nhận hoặc thỏa hiệp mà thôi.

“Bùi ….. Bùi Lạp Minh? A! Mẹ, con biết rồi, chú Cố nói chú ấy là cá sấu lớn, thật tốt quá, con có thể ở chung với cá sấu lớn rồi!”

Hoàn toàn không biết gì, Hứa Duẫn Kiệt khoa chân múa tay vui sướng.

Quên đi, trước mắt khoan hãy nói Bùi Lạp Minh là ba của con …..

Cô sợ con mình nhất thời không tiếp nhận nổi người ba đột nhiên ‘sống lại’ …..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.