Thấy cô đột nhiên khóc, nụ cười trên gương mặt Lăng Hạo Hiên bỗng chốc
biến mất, anh bước nhanh tới trước giường bênh, nhẹ nắm lấy tay cô, lo
lắng hỏi: “ Sao vậy?”
Lúc này, Văn Hinh đang vùi mặt vào hai lòng bàn tay, nước mắt càng ngày
càng chảy nhiều hơn, “ Mình không muốn như vậy, mình không muốn như vậy, thật đấy.” Mới vừa rồi cô thật sự không muốn dùng lời lẽ cực đoan như
vậy với Diêu Phương, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới hành động điên cuồng của
Du Thần ích đêm nọ, nhớ tới bản thân mình trong lòng anh ta không đáng
giá một đồng, trong lòng cô càng thêm oán giận.
Người đàn ông đó, ngay từ lúc bắt đầu đã sớm khiến lòng cô tổn thương
chồng chất, cho tới bây giờ, trái tim cô không thể chịu đựng được bất kì sức nặng nào nữa.
Nước mắt của cô rơi khiến Lăng Hạo Hiên đau lòng không thôi, anh đưa tay vuốt nhẹ đầu của cô, tựa hồ anh đang trấn an vật cưng nhỏ vậy, anh dịu
dàng an ủi: “ Mình hiểu rõ, cậu căn bản không hề nghĩ như vậy, chỉ vì
trong lòng cậu phải chịu đựng quá nhiều uất ức đau khổ muốn phát tiết ra ngoài mà thôi, điều này không có gì đâu.”
Kỳ lạ thay, được anh dịu dàng trấn an, Văn Hinh bắt đầu bình tĩnh trở
lại. Cô ngẩng mặt lên, nhìn nụ cười dịu dàng của người đàn ông này, cũng bật cười, “ cậu tới từ lúc nào?” Nhìn qua thì anh đã tới từ rất lâu
rồi, nhất định là thím Trương trở về không yên lòng nên mới gọi anh tới.
Lúc này, trên mặt cô vẫn còn vương nước mắt, ánh đèn chiếu rọi trên đầu, óng ánh trong suốt, khiến cô trông vô cùng đáng thương.
Lăng Hạo Hiên khẽ mỉm cười, đưa tay thay cô lau nước mắt, dịu dàng nói: “ Là thim Trương bảo mình ghé thăm cậu một chút.”
“ Mình biết ngay mà.” Văn Hinh liếc mắt, lộ ra biểu tình như là “ biết
ngay mà”, khiến Lăng Hạo Hiên bật cười, anh nhẹ nhàng nhéo lỗ mũi cô, cử chỉ ấy vô cùng thân mật.
Mà Văn Hinh dường như cũng đã thành thói quen, cô cau mũi, bất mãn nói: “ Mình cũng không phải chó mèo nhỏ nhà cậu, về sau không cho phép bóp lỗ
mũi của mình.”
Thấy cô bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, Lăng Hạo Hiên lập tức nở nụ cười, chỉ có điều, nụ cười này, chỉ có một phần mừng rỡ, hai phần
thoải mái còn lại bảy phẩn lo lắng. Anh chăm chú nhìn điệu bộ giả vờ
giận dỗi của cô, nét cười trên gương mặt anh từ từ biến mất, thay vào đó là một bộ tâm tình khác chiếm giữ.
Nhận thấy được sự khác thường của anh, Văn Hinh ngước mắt nhìn anh, sau
khi nhìn thấy sự chán nản của anh, cô sửng sốt, “ cậu làm sao thế?”
“ Có thật cậu không có ý định trở lại nhà họ Du không?” Anh nhàn nhạt hỏi cô.
“ Sao thế, cậu hi vọng mình quay lại đó?” Văn Hinh cũng thu hồi lại nụ cười, cố ý nghiêm mặt, có chút không vui nói.
Lăng Hạo Hiên vội vàng giải thích: " Dĩ nhiên là không hi vọng cậu quay
lại đó nữa, mình chỉ muốn hỏi, nếu như thật sự DU Thần Ích quỳ xuống nói xin lỗi cậu, cậu sẽ tha thứ cho anh ta rồi cùng anh ta về nhà đó sao?”
Đây mới là điều anh chân chính lo lắng.