Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 80: Chương 80: Chân tướng làm cho người ta tuyệt vọng (1)




"Làm sao cậu còn chưa đi?" Du Thần Ích trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó không để ý tới người khác, trực tiếp bỏ ra ngoài.

Lam Dật Thần vội vàng đi theo, "Này, cậu đi đâu vậy?"

"Anh họ!” Lạc Tình cũng muốn đuổi theo, nhưng lại bị Diêu Phương gọi lại. Cô quay đầy nhìn gương mặt Diêu Phương, đột nhiên cảm thấy uất ức cùng thù hận xoay người chạy lên lầu, tự giam mình ở trong phòng.

Diêu Phương đưa mắt nhìn về phía lầu trên, cho đến khi cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, bà mới thu hồi tầm mắt, sau đó đứng lên chuẩn bị đi xuống tầng hầm, khi thấy người kia từ tầng hầm đi ra thì cả người bà lập tức trở nên ngây dại.

Đứng ở trước mặt bà lúc này không phải là ai khác, mà chính là Văn Hinh. Chỉ thấy tóc của cô xốc xếch không chịu nổi, y phục trên người cô bị phá hư, toàn thân trông vô cùng nhếch nhác.

"Cô. . . . . ." Diêu Phương nhìn gương mặt đờ đẫn của Văn Hinh, từ trước tới nay bà vốn là người tỉnh táo cùng thông minh cũng không nói nên lời.

Văn Hinh từ từ đi đến bên cạnh Diêu Phương, đột nhiên khom người cúi đầu chào, sau đó không mang bất cứ biểu tình mà chỉ lạnh lùng nói:” Thật xin lỗi, bác gái, hiện tại tôi muốn chấm dứt hiệp nghị kia, nếu như bác có bất cứ yêu cầu gì, chỉ cần nói ra, tôi nhất định sẽ tận lực làm tốt.”

Đủ rồi, thật sự đã quá đủ rồi!

Cô đã chịu đủ cuộc sống như thế này rồi, hiện tại cô mới nghĩ đến, ban đầu sao mình lại ngu như vậy, cô vốn cho là chỉ cần mang thai con của Du Thần Ích thì tất cả đều ổn rồi. Cô không hề nghĩ tới, nghĩ là một chuyện rất đơn giản, thế nhưng làm lại là chuyện khác, vô cùng khó khắn. Ở chỗ này, cô không chỉ bị tổn thương về mặt thể xác, mà còn bị thương cả tinh thần.

Hôm nay trong lòng của cô, đã sớm bị trăm ngàn vết thương đâm vào rồi. Những đau thương này, đều là do người đàn ông tên Du Thần Ích ban tặng. đọc chương mới nhất tại DocTruyen.Org

Cô thật sự là đã chịu đựng đủ rồi!

Cô muốn rời khỏi nơi này, cách người đàn ông này càng xa càng tốt!

Diêu Phương nghe vậy, không khỏi nhíu mày thật sâu, “ Cô muốn giải trừ hiệp ước? cô cũng biết, trên hiệp ước viết rõ ràng, nếu như một bên đơn phương muốn giải trừ hiệp ước, nhất định phải bồi thường một trăm vạn, như vậy cô vẫn muốn giải trừ hiệp ước sao?” Ban đầu, bất luận có đuổi cô như thế nào, cô đều không muốn rời đi, hôm nay lại chủ động yêu cầu giải trừ hiệp ước.

Bà biết, cô ấy hôm nay nhất định là đã phải chịu đả kích thật lớn mới có thể làm như vậy. Nếu như trước kia, cô ấy nói muốn giải trừ hiệp ước, bà còn cao hứng không kịp đấy. Nhưng mà hôm nay cô ấy vừa mới cùng một chỗ với Du Thần Ích, nói không chừng lúc này trong bụng của cô ấy, đã có đứa bé của nhà họ Du cũng nên, bà làm sao có thể để cho cô rời đi.

Bà cho là, không bà nói là nếu cô giải trừ hiệp ước bây giờ thì cô phải bồi thường một trăm vạn tiền vi phạm hiệp ước, cô sẽ lập tức thay đổi chủ ý, nhưng không ngờ sau khi nghe xong, Văn Hinh chỉ nhàn nhạt cười khổ một cái, nói:” Đã không còn quan trọng nữa, dù sao cũng đã thiếu nhiều tiền như vậy, cũng đã vượt qua con số một trăm vạn này rồi, cùng lắm thì tôi đem chính mạng của tôi ra cho bác là được!” Cô cười, không biết mạng của mình còn có giá trị không đáng giá một trăm vạn, nhưng mà cô có thể khẳng định, ở trong mắt Du Thần Ích, nhất định là mạng của cô không đáng giá một đồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.