Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 303: Chương 303: Chỉ có thể yên lặng nhìn em rời xa! 5




“ Không phải là con của Nhân Kiệt sao?” Lỗ Cầm không tin, trong đầu bà tràn ngập hi vọng nhưng trong nháy mắt lại rơi vào trống rỗng, “ Vậy cháu đã kết hôn rồi à?” Bà thất vọng nhìn bàn đầy thức ăn, đột nhiên không có khẩu vị. Tại sao con trai người ta cũng kết hôn rồi, chỉ có con bà vẫn còn độc thân ?

"Không có!" Văn Hinh cười nhạt nói, đột nhiên có chút hâm mộ Tề Nhân Kiệt rồi, có một bà mẹ đáng yêu lại quan tâm anh như vậy.

“ Chưa kết hôn?” Lỗ Cầm lập tức sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cái bụng nhô cao của Văn Hinh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, “ Đứa bé….”

“ Đây là đứa bé của cháu!” Văn Hinh tham đạm cười, cơ hồ mang theo chút cao ngạo lạ lùng, khiến Tề Nhân Kiệt ngồi đối diện cô lập tức ngây người nhìn cô.

“ Nhưng mà….” Lỗ Cầm tựa hồ còn không kịp phản ứng, bà nghĩ mãi vẫn không thông, tại sao chưa kết hôn mà lại có bầu!( Sen: chịu)

“ Văn tiểu thư, ngại quá, đã khiến cháu chê cười rồi.” Tề Phong nhìn vợ yêu một cái, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhẹ nhàng than thở.

“ không sao.” Văn Hinh cười yếu ớt, lúc này cô đã ăn xong, thích thú buông bát đũa xuống, đứng dậy lễ phép nói: “ Bác trai bác gái, cháu ăn no rồi, mọi người từ từ ăn ạ.”

Đang lúc cô đang định rời đi, hai mắt Lỗ Cầm đột nhiên sáng lên, nhìn Văn Hinh nói: “ Văn Hinh à, vậy cháu có bạn trai chưa? Nếu như chưa có, vậy cháu xem Nhân Kiệt nhà chúng ta dáng người tốt, nhân phẩm tốt, gia thế cũng tốt, hơn nữa còn có sự nghiệp, quan trọng nhất là nó còn….”

"Mẹ ——" Tề Nhân Kiệt vẫn im lặng đành lên tiếng.

Văn Hinh lập tức nở nụ cười, "Cháu sẽ suy nghĩ ạ.” Thấy bộ dạng như sắp phát điên của Tề Nhân Kiệt, cô cũng cười to.

Xem ra, khắc tinh chân chính của Tề Nhân Kiệt, đúng là mẹ của anh rồi!

Ăn xong cơm tối, lại hàn huyên với Lỗ Cầm một hồi, thấy cũng đã muộn rồi, Lỗ Cầm vội vàng thúc giục con trai đưa Văn Hinh lên lầu nghỉ ngơi, còn không ngừng nháy mắt, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó.

Tề Nhân Kiệt thấy thế, làm bộ như không thấy, cẩn thận đỡ Văn Hinh đi lên lầu.

Vừa rồi trở về phòng, chỉ thấy rốt cuộc Văn Hinh không nhịn được mà cười ra thành tiếng, bộ như đã nhịn lâu lắm rồi,” Thật là thú vị”

Tề Nhân Kiệt nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, gương mặt tuấn tú bỗng chốc tối sầm, “ Em cười cái gì?"

"Không có, không có gì." Văn Hinh vội vàng che giấu nụ cười, nhưng khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cô mỉm cười , thất bại rồi.

“ Có gì buồn cười sao?” Tề Nhân Kiệt nhìn chằm chằm cô, cắn răng nói.

“ Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Thật sự cô không phải cố ý, chỉ là vừa rồi bất chợt cô không nhịn được mà cười lên, hơn nữa bị anh phát hiện ngay, khiến tâm tình cô tốt hơn nhiều.

Tề Nhân Kiệt nhìn cô vẫn đang cố nén cười, đột nhiên hỏi: “ Mới vừa rồi em nói, em sẽ xem xét là thật sao?”

“ Anh cảm thấy là thật sao?” Văn Hinh liếc anh một cái, sau đó đi tới giường, “ Buồn ngủ quá, tôi ngủ trước đây!”

Tề Nhân Kiệt nhìn cô chuẩn bị đi ngủ, trong mắt xẹt qua một chút chán nản, sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.