Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 333: Chương 333: Điên cuồng trả thù! 14




Lạc Tình nhìn Tề Nhân Kiệt, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “ Tôi đã giúp anh hoàn thành nhiệm vụ, vậy anh cũng phải thực hiện cam kết của anh với tôi.”

Ai ngờ Tề Nhân Kiệt sau khi nghe xong lời cô nói lại cười ngay lập tức, “ Cô Lạc đang nói đùa à, tôi nhớ, ban đầu chúng ta có thỏa thuận với nhau, chờ tôi đánh bại Du Thần ích, tôi sẽ cho cô hả dạ thôi.” Theo như Tề Nhân Kiệt biết, ở nhà họ Du, Văn Hinh bị người đàn bà này khi dễ, mà giờ cô ta còn dám tới gặp anh đòi tiền, anh không trực tiếp đuổi đi coi như là đã chừa mặt mũi cho cô ta rồi!

Nghe vậy, sắc mặt Lạc Tình lập tức thay đổi, cô nhìn chằm chằm Tề Nhân Kiệt, giận dữ nói: “ Ý của anh là, anh nuốt lời?” Cô dĩ nhiên biết thỏa thuận ban đầu của bọn họ, có điều hôm nay, cô đã đi tới đường cùng, nên mới tới đây tìm Tề Nhân Kiệt, hi vọng anh nể tình cô đã giúp anh thắng hạng mục kia, mà tuân thủ thỏa thuận giữa bọn họ.

(Tề Nhân Kiệt cũng mafia)

Tề Nhân Kiệt nhíu mày, không để ý nói: “ Cứ cho là tôi nuốt lời thì làm sao?” Dù sao thì từ lúc bắt đầu, anh căn bản không định đưa cho người này một tỷ.

“ Anh...” Lạc Tình vô cùng tức giận, hai bàn tay gắt gao nắm chặt vào nhau.

"

Lúc này, Tề Nhân Kiệt đột nhiên đứng lên, “ Ngại quá cô Lạc, tôi đây còn có hẹn, đi trước. Mặc dù cô Lạc cũng là đại mỹ nhân, nhưng mà tôi lại không có hứng thú ngồi với một người mà bán đứng cả người nhà, ngộ nhỡ một ngày nào đó tôi cũng bị bán đứng như vậy, vậy chẳng phải tôi tự tìm phiền toái !! Nói xong, anh đi ra ngoài.

“Tề Nhân Kiệt, anh khốn kiếp!” Lạc Tình tức giận hướng theo bóng lưng Tề Nhân Kiệt mắng chửi, nhưng mà Tề Nhân Kiệt mặc kệ cô ta, trực tiếp rời đi.

Nhìn bóng lưng Tề Nhân Kiệt, Lạc Tình tức giận, toàn thân phát run. Đột nhiên, cô nghĩ tới một người, đôi mắt đẹp ngập tràn tức giận lóe lên, ánh mắt ấy cho thấy sự ghen ghét khôn cùng của cô ta với người kia .

Văn Hinh, cô chờ đó, các người không để tôi sống tốt, tôi tuyệt đối sẽ không để các người yên ổn!|”

Lần này, Văn Hinh hôn mê ba ngày mới tỉnh, cô mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông vẫn canh giữ bên cạnh mình thủy chung không rời, cô cười nhe,

“ Em tỉnh rồi à!” Thấy cô tỉnh, Lăng Hạo Hiên lập tức vui mừng, “ Thế nào rồi? có đói bụng không? Có muốn ăn gì không? Mình đi lấy cho cậu chút gì đó ăn nhé!”

“ Mình không đói!” Văn HInh lắc đầu một cái, trên mặt vẫn nở nụ cười hồn nhiên, “ Hạo Hiên, cám ơn cậu!” Cô cám ơn anh, vẫn luôn bảo vệ cô, phần ân tình này, cô không biết lấy gì báo đáp.

Lăng Hạo Hiên cũng cười, ngắt nhẹ cái mũi của cô, “ Còn nói cám ơn mình sao?” Anh cưng chiều cô nói.

Có điều, thói quen này, hành động có phần mờ ám này, lại khiến Văn Hinh nhớ tới một người, người nọ cũng thích ngắt nhẹ cái mũi nhỏ của cô. Nghĩ đến đây, lòng cô bỗng chốc chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.