Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 326: Chương 326: Điên cuồng trả thù! 7




“ Mẹ, mau gọi xe cứu thương!” Du Thần Ích không kịp giải thích với mẹ mình, vội vàng nói vs Diêu Phương để bà gọi xe cứu thương.

Diêu Phương nghe vậy, lập tức đi tới bên cạnh bấm số điện thoại của bệnh viện, mà lúc này, Lăng Hạo Hiên bắt đầu làm kiểm tra sơ khai cho Văn Hinh, để xem tình huống của cô như thế nào.

Lúc anh làm kiểm tra, Du Thần Ích vẫn canh giữ bên cạnh Văn Hinh, trên mặt không còn chút sức sống nào. Anh nắm chặt tay Văn Hinh, nóng nảy lo lắng nhìn chằm chằm Lăng Hạo Hiên, “ Văn Hinh thế nào rồi?” Chờ Lăng Hạo Hiên kiểm tra xong, Du Thần Ích mới khẩn trương hỏi.

“ Tình huống của cô ấy rất không lạc quan, có dấu hiệu sinh non!” Lăng Hạo Hiên nhìn Văn Hinh đã lâm dần vào hôn mê, sắc mặt nặng nề, trên mặt toàn là sự lo lắng.

Nghe anh nói như vậy, thân thể Du Thần Ích khẽ đơ ra, sắc mặt trắng bệch, trong mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng. Hắn ngơ ngác nhìn Văn Hinh đang khép chặt chân mày, nhớ tới cô vì mình nên mới thành ra như vậy, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vô cùng hối hận.

Lúc trước hắn còn thề son sắt với cô, tuyệt đối sẽ không để cô phải chịu bất kì sự tổn thương nào, nhưng thấm thoắt, cô lại bị thương, mà vết thương lần này, lại là do người mà cô yêu nhất gây nên ( tiên sư thằng này nó vẫn nghĩ là do Tề Nhân Kiệt bà con ạ!)

Hắn thật đáng chết!

“ Bác sĩ Lăng, cầu xin anh nhất định phải cứu Văn Hinh!” Biết tình trạng của cô không tốt, Diêu Phương cũng vô cùng lo lắng.

Đang lúc mọi người đang lo lắng chờ đợi, xe cứu thương cuối cùng cũng tới, rất nhanh vụt đi.

Văn HInh lại được đưa vào bệnh viện một lần nữa, bác sĩ tiếp nhận cô cũng chính là bác sĩ Lâm lần trước đã khám cho cô, thấy cô lại được đưa vào, ông hung hắng mắng Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên một trận, sau đó đóng cửa phòng phẫu thuật.

Ngoài phòng phẫu thuật, Du Thần Ích và Lăng Hạo Hiên lo lắng chờ đợi.

Lúc này, hai người họ bởi vì lúc nãy dính mưa, nên quần áo cả hai đã sớm ướt đẫm, hơn nữa trên áo còn dính bùn bẩn, đó là dấu vết đánh nhau khi trước, mắt mũi sưng tím, nhìn cực kì nhếch nhác.

Nhưng bây giờ, bọn họ căn bản không để ý được nhiều như vậy, hôm nay bọn họ để Văn Hinh bị đưa vào phòng phẫu thuật một lần nữa, giờ chỉ lo lắng tới an nguy của cô, những thứ khác, bọn họ không thèm để ý nữa rồi.

Chờ đợi là sự chịu đựng khó khăn nhất lúc này, càng nóng lòng thì càng cảm thấy thời gian dường như trôi thật chậm, một ngày giống như một năm. Một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng được mở ra, bác sĩ Lâm đi ra, Du Thần Ích và Lăng hạo Hiên thấy vậy, lập tức vây lại, “ Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”

“ Hiện giờ mới biết à?” Bác sĩ Lâm trừng mắt, bắt đầu giáo huấn: “ Lần trước tôi đã nói với các cậu, phải chú ý an toàn cho con bé, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, các cậu coi lời tôi như gió bên tai phải không? Nếu các cậu không thèm để ý đứa bé trong bụng bệnh nhân, thì lúc đầu nên đem bỏ đứa bé kia đi, tránh cho người lớn phải chịu tội, đứa bé cũng bị tội theo!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.