Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 216: Chương 216: Động tình! 13




Du Thần Ích xoay người, nhỏ giọng nói với hai người nước ngoài đi bên cạnh cái gì đó, sau đó quay sang nói với Lam Dật Thần: “ Cậu đưa Perrie tiên sinh về trước, tôi vê sau.”

Lam Dật Thần nghe vậy, quay sang nhìn Văn Hinh, đáy mắt hắn lộ ra một tia lo lắng, nhưng bởi vì không thể làm chậm trễ công việc của hai vị khách nước ngoài bên cạnh mình, nên đành phải theo ý Du Thần Ích, đưa bọn họ trở về trước.

Mà lúc này, Văn Hinh và tề Nhân Kiệt cũng đã trông thấy Du Thần Ích, nụ cười trên khóe môi cô bống chốc tan biến, mà Tề Nhân Kiệt lại cười vẻ đùa giỡn, đầy tà mị.

Du Thần Ích nét mặt sa sầm từ từ đi tới bên cạnh Văn Hinh, hắn nhìn Tề Nhân Kiệt một cái rồi ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Văn Hinh, trầm giọng nói: “ Tôi nhớ tôi đã nói, không có lệnh của tôi, không cho phép cô bước ra khỏi cửa nhà họ Du nửa bước, nhanh như vậy mà cô đã quên rồi à?”

Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó tự nhiên cô mở miệng nói: “ Tôi cũng nhớ tôi đã nói, anh căn bản không có quyền can thiệp tự do của tôi, điều này mà anh cũng quên sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của Du Thần Ích lập tức thay đổi, nhưng mà Tề Nhân Kiệt lại cười to, anh rất muốn vỗ tay khen Văn Hinh. Anh nghĩ, trên đời này, cũng chỉ có cô gái tên Văn Hinh này mới dám nói chuyện như vậy với Du Thần Ích. Lại bỗng nghĩ tới đoạn nói chuyện với thư kí Tần hồi trước, lúc ấy thiếu chút nữa cô đã khiến thư kí Tần té xỉu, khi thư kí Tần đêm y nguyên lời cô nói nói cho anh biết, lúc đó anh chỉ biết cười.

Không sai, đây mới là Văn Hinh mà anh biết,

Du Thần Ích hung hăng trừng mắt nhìn anh, lại nhìn Văn Hinh, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “ Cô đừng quên, cô bây giơ…”

Văn hinh lập tức cắt đứt giọng điệu cứng rắn của hắn, cô nhướng mày nói: “ Anh cứ như vậy mà khẳng định đứa bé trong bụng tôi là của anh ư?’ Cô liếc xéo hắn, ung dung nói, “ Lúc đầu không phải anh vẫn luôn nghi ngờ đứa bé này sao? Thế nào, hiện giờ rốt cuộc cũng chịu thừa nhận đứa nhỏ này là của anh rồi à?”

“ Cô…” Du Thần Ích bị cô nói khiến hắn nổi đóa, nhất thời cứng họng không nói nên lời, chỉ oán hận nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mắt này, người khiến hắn cảm thấy ghê tởm, thống hận lại không thể chịu đựng được.

Lúc này, Văn Hinh đứng lên, nói với Tề Nhân Kiệt: “ Ăn xong rồi, tôi đi đây, đừng quên hẹn ước của chúng ta hôm nay đấy. Nếu anh dám nuốt lời, tôi sẽ nguyền rủa anh vĩnh viễn không lấy được vợ.”

Nghe vậy, Tề Nhân Kiệt nhất thời im lặng, "Em yên tâm, có thể quên cái gì chứ nhất định không dám quên em! Nếu như mà thực sự tôi không lấy được vợ như em nói, đến lúc đó tôi liền chịu uất ức mà lấy em là được.”

Anh tỏ vẻ uất ức, Văn Hinh nghe anh nói vậy lập tức nở nụ cười, nhưng gương mặt tuấn tú của Du Thần Ích đã ngập tràn lo lắng, tựa như đang cố nén lửa giận trong lòng.

“ Được được, đến lúc đó nếu không ai thèm lấy tôi, tôi cũng chấp nhận hạ giá, gả cho anh là được chứ gì.” Văn Hinh cũng đùa giỡn nói, đem Du Thần Ích vẫn đứng bên cạnh trở thành không khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.