Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 220: Chương 220: Động tình! 17




Văn Hinh đi càng ngày càng xa, đột nhiên phát hiện bên cạnh mình thiếu một người, không khỏi dừng bước quay đầu lại, lại thấy Du Thần Ích đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác của cô lúc này là phức tạp cùng khó hiều.

"Thế nào?" Cô hỏi hắn, nụ cười trên mặt cũng không hề giảm đi.

"Đi về!" Du Thần Ích lại đột nhiên xoay người trở về, bỏ lại Văn Hinh một mình đứng đó.

Văn Hinh cảm thấy kinh ngạc, vừa rồi vẫn còn tốt mà, thế nào đột nhiên sắc mặt hắn lại thay đổi. Thấy Du Thần Ích đã ngồi lên xe, cô bất đắc dĩ đành phải đi tới.

Tiếng động cơ gào thét, thoáng cái vút đi , bỏ lại tiếng lá cây xào xạc cùng không cảnh hoang vu.

Khi Văn Hinh và Du Thần Ích về tới nhà cũng không thấy Diêu Phương và lạc tình đâu, quản gia Trần nói với Du Thần Ích, Diêu Phương và lạc Tình đi dạo phố rồi, có thể tối mới về/

Du Thần Ích nghe xong gật đầu một cái, sau đó trực tiếp xoay người đi lên lầu, bỏ lại Văn Hinh một mình đứng ở phòng khách.

Văn Hinh nhìn hăn đi vào thư phòng, sau đó cô lẳng lặng đóng cửa lại, cho tới giờ cô cũng không hiểu, hắn lại tức cái gì. Vừa rồi dọc đường về, cô với hắn không ai nói với ai câu nào, lại quay về tình cảnh coi nhau như không khí, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy.

Hiện giờ chính cô cũng hoài nghi, lúc trước cô nhì n thấy hắn cười nhàn nhạt có phải là lúc ấy cô bị hoa mắt hay không, mặc dù nụ cười ấy chỉ trong nháy mắt, song cô lại cảm thấy có chút chân thành,c ó chút tha thiết trong đó.

Chỉ có điều, không biết cô lại nói sai gì rồi sao, hay là hắn lại nghĩ tới cái gì, sau đó hắn lại quay về là hắn trước đây. Cô không nhỡ rõ mình đã nói cái gì, nhất định là hắn nghĩ tới cái gì, cho nên sắc mặt mới thay đổi nhanh vậy.

Lúc ấy, đến tột cùng hắn đang nghĩ cái gì vậy?

Kìm lòng không đậu, cô bắt đầu suy nghĩ xem lúc ấy hắn nghĩ tới điều gì, cô nhìn cánh của thư phòng khép chặt, một ý nghĩ xẹt qua trong đầu cô, cô lập tức hiểu ra điều gì.

Hắn còn có thể nghĩ tới gì a, nhất định là nhớ tới người vợ mà hắn nhỡ mãi không quên, vì bảo vệ hắn mà hy sinh cả mạng sống của mình, nhất định hắn nghĩ tới cô ấy, cho nên mới đột nhiên trở nên như vậy.

Nghĩ như vậy, đột nhiên cô cảm thấy có chút khổ sở, có chút đau lòng.

Xem ra, hắn thật sự là rất yêu vợ của hắn.

Mặt trời cũng đã xuống núi, Diêu Phương và Lạc Tình cuối cùng cũng về nhà. Lúc này, Văn Hinh đang tựa người trên ghế salon xem tạp chí, đầu tiên cô nghe thấy một hồi thắng xe, sau đó rất nhanh liền nghe thấy tiếng cười nói của lạc tình, “ Bác, tuần sau chúng ta lại đi cửa hàng đó xem nhé? Chủ cửa hàng đó nói tuần sau sẽ có mẫu mới nhập từ Pháp về, đến lúc đó chúng ta lại tới xem nhé.”

Nghe thấy thanh âm này, Văn Hinh lập tức buông quyển tạp chí, đứng dậy đi lên lầu. Đối với Lạc tình, cô vẫn có thể coi như không thấy, tránh cho vừa nhìn thấy mình cô ta lại chọc giận mình, đem lòng tốt của cô biến thành ý xấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.