Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 59: Chương 59: Hắn đưa phụ nữ khác về nhà(3)




Cho đến sau khi Du Thần Ích ôm ả đàn bà kia đi vào trong phòng, Lạc Tình mới hồi phục tinh thần lại, đột nhiên tức khóc rống lên, không còn vẻ mặt thục nữ hàng ngày, hơn nữa còn vừa khóc vừa mắng:” Du Thần Ích, anh là tên khốn kiếp, khốn kiếp………”

Văn Hinh nhìn cô ta khóc đến thương tâm như vậy, vì vậy mới đi tới muốn đỡ cô ta,” Biểu tiểu thư….” Nhưng mà cô vừa vươn tay đưa đến giữa không trung thì đã bị đẩy ra rồi.

“Cút ngay!”

Lạc Tình lau nước mắt bò dây, đém toàn bộ uất ức phát tiết trên người Văn Hinh,” đều tại cô, người phụ nữ này, nếu như không phải tại cô, anh họ cũng sẽ không đối xử với tôi như vậy. Cô cút chô tôi, lập tức cút ra khỏi nhà họ Du, đừng để tôi thấy lại cô!” Cô ta nói xong, bắt đầu đẩy Văn Hinh ra cửa,” Biến!”

“Tình nhi!” Trên lầu đột nhiên truyền đến một giọng chói tai, thành công ngăn cản động tác của Lạc Tình, cô ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Diêu Phương không biết đã đứng ở lầu hai từ lúc nào, trên mặt mang ý giận nhìn Lạc Tình.

“Bác”, Lạc Tình nói vẻ cực kì uất ức, khiến cho người nghe không khỏi sinh lòng thương hại.

Nhưng Diêu Phương cũng không lộ ra bất cứ một tia xúc động nào, chỉ lạnh lung ra lệnh:” Cháu náo đủ chưa? Lập tức quay trở về phòng ngủ đi!”

Lạc Tình nghe vây, mím chặt môi, sau đó bất đắc dĩ buông Văn Hinh ra, vừa mạnh mẽ lườm cô một cái, sau đó mới từ từ đi lên lầu.

Chờ Lạc Tình về phòng xong, Diêu Phương lạnh lùng nhìn Văn Hinh vẫn đang đứng ở đằng kia, rồi xoay người trở về phòng.

Lúc này, cả phòng khách chỉ còn một mình Văn Hinh đứng ngơ ngác một mình, cô ngước nhìn thiết bị trang trí tráng lệ trong phòng, nước mắt đột nhiên không hề báo trước tuôn ra, trong nháy mắt đã rơi đầy trên mặt cô.

Du Thần Ích chán ghét khinh bỉ cô, Lạc Tình oán hận cô, Diêu Phương lạnh nhạt với cô, còn có bị người giúp việc khác cợt nhả nhạo báng, khiến cho tất cả kiên cường trong cô bị sụp đổ trong phút chốc.

Ở trong cái nhà này, tự ái của cô, tôn nghiêm của cô đều bị người ta hung hăng giẫm ở dưới bàn chân, không thể lật người .

Cô thật sự không thể kiên trì thêm nữa rồi!

Cô thật muốn trốn tránh, trốn tránh tất cả, chỉ muốn bỏ đi thật xa, đến một nơi không ai có thể thấy cô.

Nhưng mà, sự thật là cô căn bản không có chỗ nào để trốn.

Giờ phút này, cô đột nhiên thấy hận ông trời, hận vận mệnh của bản thân mình, hận ông trời tại sao lại khiến cho một người con gái như cô phải đeo trên lưng những thứ này, hận số mạng vì sao đùa cợt cô, để cho cô trong phút chốc rơi từ phía trên hung hăng ngã vào địa nhục, rơi tới thịt nát xuong tan.

Đồng thời, cô cũng hận chính mình, hận tại sao mình chuyện đơn giản như vậy mà làm cũng không xong, rõ ràng là một việc tưởng chừng như không thể đơn giản hơn nữa, lại thất bại nhiều lần, nếu như còn tiếp tục như vậy……….

Đột nhiên, cô nhớ tới cha và em trai, nhớ tới bộ dạng họ mắt mũi sưng phồng, nhớ tới những kẻ hung ác có thể giết người kia, nhớ tới cô chỉ còn một tháng cuối cùng, cô vừa mới nghĩ tới những điều này lòng lại rất mau lui xuống.

Không được, cô không thể trốn, hiện tại cha và em trai còn đang chờ cô mang tiền về cứu mạng họ, cho họ bình an.

Nếu như cô cứ bỏ đi như thế, những người kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cha và em trai cô, mặc dù cho tới bây giờ cha cô chưa bao giờ coi cô là con gái ông, em trai cho tới giờ đều chỉ coi cô như cái máy rút tiền, nhưng đối với cô mà nói, bọn họ vẫn là những người thân thiết duy nhất của cô trên đời này, cô không thể bỏ mặc họ.

Nghĩ thế, nước mắt cô lập tức ngừng lại, một khắc yếu ớt trong lòng trong nháy mắt được ngụy trang, tất cả thương tâm, tất cả thống khổ, tất cả tuyệt vọng, cũng bị cô gạt sang một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.