Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 172: Chương 172: Kẻ nào đang hãm hại cô ấy? 10




Đi tới lầu một, chỉ thấy Diêu Phương đang ngồi một mình trên ghế salon đọc báo, thấy vậy, nụ cười trên gương mặt Văn Hinh càng đậm hơn.

Không có cái người lúc nào cũng ngang ngược ở nhà, tâm tình thật là tốt.

"Văn tiểu thư, cô đã dậy rồi , bữa sang đã được chuẩn bị sẵn rồi, mau tới đây ăn đi.”

Dì Lý thấy Văn Hinh, vui vẻ chạy vào bếp bưng bữa ăn dinh dưỡng cho cô.

Văn hinh ăn bữa ăn dinh dưỡng đặc biệt mà dì Lý chuẩn bị cho mình, cô cảm thấy bữa ăn hôm nay cũng ngon hơn mọi khi, nên ăn nhiều hơn.

Nhìn Văn Hinh ăn ngon lành, đáy mắt Diêu Phương cũng thấp thoáng nụ cười, sau đó có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cúi xuống đọc báo.

Bên trong phòng làm việc của Du Thần Ích, Lam Dật Thần nhìn Lạc Tình đang đứng trước mặt mình rồi lại trừng mắt nhìn DU THần Ích, “ Cậu để cô ấy làm thư kí của cậu à?”

Du Thần Ích đang xem báo cáo, không hề ngẩng đầu lên mà nói: “ Đúng thế, về sau chính cậu dạy cô ấy, đầu tiên dạy cho cô ấy về nhiệm vụ của một thư kí trước đi.”

“ Mình?” Lam Dật Thần lập tức trợn to hai mắt, hắn nghiêng đầu nhìn qua Lạc Tình rồi lại quay sang nhìn Du Thần Ích, “ Tại sao lại muốn mình dạy cô ấy? Ngày nào mình cũng bộn bề công việc, làm còn không xuể, làm sao có thời gian mà dạy cô ấy?”

Lúc này, Du Thần Ích rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn bạn tốt, “ Cậu không có thời gian dạy cô ấy, lại có thời gian ở chỗ này tranh luận, cậu thật là bộn bề nhiều việc nhé.”

Nghe vậy, lam Dật Thần lập tức ngơ ngẩn, trợn mắt nhìn Du Thần Ích, tức giận nói: “ Dù sao cô ấy là thư kí của cậu, tự cậu dạy đi, mình không rảnh.”

Có thời gian, hắn thà đi cua mấy tiểu mỹ nữ trong công ty còn hơn, làm gì có thời gian mà dạy tiểu ma nữ này, chỉ tổ hao tâm tổn sức.

“ Tôi mới không cần anh dạy tôi.”

Lạc Tình tức giận trợn mắt nhìn Lam dật Thần, đối với Lam Dật Thần, thái độ của hắn đối với Lạc Tình luôn là chán ghét, làm sao cô có thể đi theo hắn đây.

Lần này làm thư kí cho Du Thần Ích, lạc Tình chỉ muốn cùng chung một chỗ với Du Thần Ích. Cùng hắn đi làm, cùng làm việc với hắn, cùng hắn ăn cơm, sau đó cùng nhau về nhà. Thậm chí cô còn nghĩ, ngày nào cũng chung đụng như vậy, nhất định một ngày nào đó Du Thần Ích sẽ phát hiện cô phù hợp với hắn.

Nghe cô nói như vậy, lam Dật Thần lập tức vui vẻ hơn, nói với Du Thần Ích: “ Cậu xem, cô ấy cũng không chịu theo mình, vậy thì nhiệm vụ gian khổ này cậu tự làm đi, mình về trước đây.”

Nói xong, Lam Dật Thần trực tiếp chuồn mất.

"Thật là khiến người ta chán ghét !" Lạc TÌnh nhìn Lam Dật Thần nhanh bóng biến mất, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, sau đó cô quay lại trước bàn làm việc của Du Thần Ích, hào hứng hỏi: “ Anh họ, vậy bây giờ em phải làm nhưng gì ạ?”

“ Em ngồi đây một lát đã chờ anh xử lí xong việc này, sẽ nói cho em biết.”

Du Thần Ích không ngẩng đầu lên mà vẫn nghiêm túc đọc báo cáo trong tay, mi tâm hơi nhíu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.