Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 167: Chương 167: Kẻ nào đang hãm hại cô ấy? 5




Bên trong phòng tối đen như mực, chỉ có tiếng hít thở đều đều, Du Thần Ích thấy không có gì khác thường mới lặng lẽ khép cửa lại.

Cánh cửa vừa khép lại thì không lâu sau đó, người trên giường vốn đã ngủ say đột nhiên mở mắt, đôi mắt to tròn lóe ra một luồng ánh sáng âm hiểm.

Du Thần Ích trở lại thư phòng, tiếp tục ngồi xuống bàn đọc sách nhìn màn hình vi tính, mi tâm nhíu lại.

Vừa rồi cô ấy lại bị ngã!

Đến tột cùng là ngoài ý muốn hay là…

Sáng hôm sau, khi Văn Hinh rời giường thì Du Thần Ích đã tới công ty. Đi xuống tầng một, cô thấy Diêu Phương và Lạc Tình đang dùng điểm tâm, Lạc Tình đang không ngừng nói cười cái gì đó, vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà vừa nhìn thấy cô, nụ cười trên gương mặt ấy chợt tắt, thay vào đó là vẻ mặt khinh bỉ, nghiêng đầu đi chỗ khác không thèm nhìn Văn Hinh nữa.

“ sao không ngủ thêm chút nữa>?”

Diêu Phương vẫn lạnh nhạt hỏi Văn Hinh, gương mặt không hề lộ ra vẻ quan tâm như lời nói.

Văn hinh nhàn nhạt cười ,

" Cháu Không ngủ được."

Cô nói rồi đi tới bàn ăn, dì Lý lập tức bưng bữa ăn sáng dinh dưỡng đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Thấy thế, lạc Tình hừ lạnh một tiếng, cô ta nhìn Văn Hinh, đôi mắt to đột nhiên đảo vòng quanh, sau đó giọng điệu ra vẻ nghiêm túc nói với Diêu Phương:

“ Bác ơi , cháu muốn ra ngoài làm việc ạ.”

Diêu Phương nghe vậy, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc,

“ Cháu muốn ra ngoài làm việc?”

Bà nghi ngờ hỏi lạc tình, không biết con bé này lại muốn làm gì đây. Từ nhỏ tới lớn, Lạc Tình chưa bao giờ phải chịu cực khổ, trước đây cô cũng đã từng đề cập tới chuyện này với bà, nhưng mà lần nào cũng bị bà kiếm cớ cự tuyệt. lần này, cô thế nhưng lại đưa ra ý muốn ra ngoài làm việc, bà cũng không tin là cô đột nhiên thông suốt, mà nhất định có mục đích khác.

( Mie em họ mà yêu anh họ = loạn luân rồi còn gì)

“ Vâng ạ.”

Lạc Tình dùng sức gật đầu,

“ Mấy ngày nay cháu đã nghĩ rồi, cháu cũng đã lớn bằng từng này, cũng không thể cả ngày chỉ ở nhà không làm gì được, nên quyết định ra ngoài làm việc, trải niệm một chút, bác nói phải không?”

“ Nếu như cháu thật sự có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.”

Diêu Phương nhàn nhạt liếc Lạc Tình,

“ Cháu muốn làm việc gì?’

Nghe thấy thế, hai mắt Lạc Tình lập tức sáng lên, lòng tràn ngập mong đợi nói:

“ CHáu muốn làm thư kí cho anh họ.”

Nghe vậy, Diêu Phương rốt cuộc cũng hiểu rõ

“ Cháu muốn làm thư kí cho Thần Ích, phải được sự đồng ý của nó mới được, bác không quyết được.”

Thì ra, đây mới là mục đích chân chính của nha đầu này, xem ra tâm cơ của nó cũng không hề nhỏ.

"Bác ——" lạc Tình bắt đầu cuống lên, ôm cánh tay Diêu Phương nhẹ lắc lắc, năn nỉ:

“ Bác, bác phải giúp cháu nói với anh họ , chỉ cần bác đồng ý, anh họ nhất định sẽ không từ chối, bác, có được không ạ? Hơn nữa bác xem, về sau có cháu ở bên cạnh anh họ, cháu có thể dễ dàng chăm sóc anh họ nha, bác nói đúng không?’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.