Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 119: Chương 119: Nợ ân tình của cậu, làm sao để trả đây ? 8




[Lăng Hạo Hiên cùng Tề Nhân Kiệt đang tìmcô long trời lở đất , Văn Hinh lại một mình rời bệnh viện. Nhìn dòng người chạy tới chạy lui trên đường, cảnh tượng vồn vã giống như vĩnh viễn chỉ có vộ vàng tấp nập vậy. Cũng chỉ có cô, một người chỉ bang quơ trên phố, không biết đường đi, không biết đi đâu về đâu, trong lòng cô chỉ còn một tương lai mù mịt, ngỡ ngàng.

Lúc ở bệnh viện, cô nhìn thấy Lăng Hạo Hiên và Tề Nhân Kiệt tranh chấp nhau chỉ vì muốn đưa cô về nhà mình, cô không muốn gây phiền toái cho bọn họ bất kể người nào, Lăng Hạo Hiên hay Tề Nhân Kiệt cũng vậy, nên cô chọn cách lặng lẽ rời đi.

Cô biết Lăng Hạo Hiên thật lòng với mình, thật lòng anh muốn chăm sóc cho cô, điều này làm cô rất cảm động. Nhưng từ trước tới giờ cô đã mang tới cho anh nhiều phiền phức như vậy, thậm chí anh còn vì cô mà trả giúp cô nhiều khoản tiền nợ, cô thật sự không thể tiếp tục gây phiền toái cho anh nữa. Tiền cô nợ anh, cô sẽ từ từ trả lại sạch.

Theo cô, tiền nợ có thể trả lại, nhưng nếu như nợ tình, vĩnh viễn cũng không trả hết được.

Vậy mà hôm nay, cô không những thiếu tiền của anh, mà còn nợ ân tình của anh. Cô có thể từ từ cố gắng làm việc để hoàn lại số tiền cô thiếu anh, nhưng mà ân tình của anh, cô vĩnh viễn không có cách nào hồi đáp.

Cho nên, rời đi là lựa chọn tốt nhất, như vậy đến cuối cùng anh mới không phải chịu đựng thống khổ

Mà đối với tề Nhân Kiệt, cô căn bản cũng không đoán được tâm tư của anh . Thật ra thì cô với anh cũng không phải là có quan hệ mật thiết gì, nhưng mà anh vẫn nguyện ý trợ giúp cô hết lần này tới lần khác, lại không cần bất cứ sự hồi đáp nào, điều này khiến cô càng thêm lo lắng, không biết đến tột cùng trong lòng anh có suy nghĩ gì… âm mưu chăng…?

Cô biết anh vs Du Thần ích là đối thủ cạnh tranh trên thương trường, nhưng chuyện này thì liên quan gì tới cô?

Bây giờ có đánh chết cô cô cũng không muốn nhớ lại bất cứ điều gì có liên quan tới Du Thần ích, từ này về sau, cô muốn đem tất cả sự thống khổ chìm vào quên lãng, có lẽ chỉ như vậy, cô mới có thể sống vui vẻ một chút.

Hôm nay, việc quan trọng nhất chính là cô phải tìm một chỗ để dung thân bằng không tối nay cô phải lưu ở đầu đường xó chợ rồi.

Nghĩ vậy, cô bắt đầu chăm chú tới những tin tức tuyển dụng hai bên đường phố. Tìm người làm ở các cưa hàng rất nhiều, nhưng mà khi cô tới hỏi vài chỗ, bời vì cô không thể cung cấp bất cứ thông tin gì về mình, nên cũng bị từ chối.

Cuối cùng, cô bắt đầu cảm thấy có chút tuyệt vọng. Bời vì lúc này trên người cô, ngoại trừ thẻ căn cước ra, một chút giấy tờ gì cũng không có, người khác hiển nhiên đều không dám tuyển cô .

Cuối cùng câu nói kia vẫn còn hiệu nghiệm, ông trời quả thực không tuyệt đường con người, thời điểm Văn Hinh vừa đi ngang qua một ngõ hẻm nhỏ, liền thấy ở ngôi nhà trong cùng có một nhà ăn đang treo bảng tuyển nhân viên chạy bàn ( tạp vụ)

Cô lập tức vui mừng, lập tức đi vào trong, chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi đang ngồi ở phía sau quầy, tay cầm máy tính không ngừng tính cái gì đó, chân mày vẫn khóa chặt, nhìn dáng dấp anh như là ông chủ quán ăn này vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.