Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 177: Chương 177: Rung động . . . . . 5




Anh nhìn cô, đang mê man cái gì, hay đang tính toán điều gì?

Lần này Du Thần Ích trở về nhà lấy tài liệu, nhưng không nghĩ tới lại bắt gặp một màn vừa rồi, giống như mặt hồ yên tĩnh gặp một hòn đá nhỏ nổi sóng lăn tăn, lòng anh dậy lên một chút rung động.

( chém nhá)

Diêu Phương đứng bên cửa sổ lầu hai chứng kiến một màn này, ánh mắt lạnh nhạt không gợn sóng lộ ra một vẻ kinh ngạc, sau lại lộ ra vẻ mặt rạng rỡ, vui vẻ thoải mái.

Nếu như cô gái kia có thể mở ra trái tim đã kết băng của Du Thần Ích, khiến Du Thần Ích có thể thoát khỏi ám ảnh từ sự kiện xưa, đây hẳn là chuyện tốt.

Xem ra ngay từ đầu bà đã tìm được đúng người rồi

Bị Du Thần Ích quấy rối, Văn Hinh không ngủ được nữa, ngẩng đầu nhìn ánh nắng rọi sáng từ trên cao, cô chống người đứng dậy, bước đi. Chuẩn bị đi vào cửa chính, lại thấy Du Thần Ích trên tay cầm một xấp tài liệu đi từ bên trong ra, nhìn thấy văn Hinh, anh không khỏi sững sờ, nhưng thoáng cái lại vô tình lướt qua cô.

Văn hinh nhíu mày, cảm thấy buồn cười, vẻ mặt này của anh ta là làm sao. Cô không phải đắc tội với anh ta đi, tại sao vừa nhìn thấy cô mà anh ta lại bày ra bộ dạng như là cô thiếu tiền anh ta thế này.

Đang lúc cô quay đầu nhìn bóng lưng Du Thần Ích biến mất phía sau cánh của, dì Lý từ phòng bếp đi ra, trong tay còn bưng một bát canh, nhìn thấy Văn Hinh, bà vui vẻ nói: “ văn Hinh, đây là canh hạt sen hầm nấm tuyết ta vừa hầm xong, đang định mang ra cho cháu, vừa hay cháu tới đây, mau qua ăn một chút đi, ngàn vạn lần đừng làm đứa bé đói bụng.”

Nghe vậy, quả thực Văn Hinh cũng muốn cự tuyệt, từ sáng tới giờ, trừ lúc nãy có ngủ thiếp đi một lát, miệng của cô cũng không ngừng tí nào, không phải ăn trái cây thì cũng là ăn điểm tâm, hay thực phẩm dinh dưỡng gì đó, ăn tới mức cô đều muốn ói ra rồi, làm sao còn có thể ăn được thêm nữa.

“ Dì Lý, bây giờ cháu không đói bụng, vẫn là để ăn sau thôi.” Cô cười nói với dì Lý.

Nhưng mà dì Lý cũng không đồng ý, bà đem bát canh bỏ lên trên bàn ăn, sau đó kéo Văn Hinh ngồi xuống, “ Coi như cháu không muốn ăn thì cũng phải ăn vì đứa bé nha, hiện giờ đứa bé đang trong thời kì cần bổ sung dinh dưỡng, nhất định phải ăn bát canh hạt sen hầm nấm tuyết này .”

Văn hinh đành chịu, cô ngồi xuống trước bàn ăn, cầm bát canh lên ngoan ngoãn ăn, nhưng cũng không cảm thấy vị ngon của nó. Cô có thể khẳng định, nếu như mấy tháng sau này vẫn còn phải ăn như vậy, sớm muộn gì cũng biến thành hai Văn Hinh mất ( chắc là ý tác giả là béo lên gấp đôi bây giờ)

Quả nhiên sau đó, vài ngày sau, dì Lý lại thay đổi các món điểm tâm cùng bữa ăn dinh dưỡng khác nhau cho cô. Thật may là tay nghề của dì Lý cũng không tệ, cũng không khiến cô thấy nhàm chán, nhưng cô lại cảm thấy rõ, mình có chút béo hơn so trước kia. Đoán chừng nếu còn tiếp tục như vậy, cô sẽ trở thành heo mẹ mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.