Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 179: Chương 179: Rung động . . . . . 7




Lúc này, Lam Dật Thần cũng xúm lại, bất mãn nói: “ Dì Lý, vừa rồi cháu hỏi có đồ gì ăn được không, bác nói không có, sao giờ cô ấy tới thì lại có?” Hắn chỉ vào Văn Hinh, oán trách.

Dì Lý cũng không thèm nhìn hắn, nói: “ Hiện giờ Văn Hinh đang mang thai, canh này chính là ta đặc biệt hầm cho Văn Hinh, cậu muốn ăn cũng có thể, nhưng mà chờ cậu mang bạn gái tới đây, rồi ta cũng sẽ hầm cho bạn gái cậu một nồi canh như vậy, thế nào?” Bà nói những lời này, hoàn toàn không quản Lam Dật Thần cũng là bạn tốt của Du Thần Ích, bất kể hắn là công tử của Lam thị , chỉ coi hắn như là một người bạn mà đối xử.

Lam Dật Thần vừa nghe thấy thế, liền bày ra vẻ mặt uất ức, cà nhắc đi tới bên người dì Lý, đáng thương nói: “ Dì Lý, không phải bạn gái cháu vẫn còn đang ở trong nhà dì sao? Dì tính lúc nào cho cháu gặp cô ấy đây?”

( k có bạn gái nào đâu nhé, th này chém dì Lý đấy.)

Lúc này,dì Lý đang cầm cái muỗng định múc canh cho Văn Hinh, nghe Lam dật Thần nói vậy, lập tức cầm cái muỗng muốn gõ vào đầu của hắn, “ Cậu còn ở đây ba hoa, nếu để ta phát hiện cậu định giở trò với Na Anh nhà ta, ta tuyệt đối không tha cho cậu.”

( ở đây convert là Noel thôi mình đặt tên thế này cho hay nhé, dù sao cũng gặp 1 lần thôi.)

Lam Dật Thần lập tức nhảy dựng lên, cười hì hì nói: “ lần trước cháu còn gặp Na Anh ở trên đường, còn tính đến xin cô ấy bữa cơm đây.”

"Tiểu tử nhà ngươi muốn chết phải không?” Dì Lý cầm cái muỗng lại muốn nhào tới, Lam Dật Thần lại cười to hơn chạy khỏi phòng bếp, bỏ lại một chuỗi tiếng cười sảng khoái.

Thấy thế, Văn Hinh cũng cười , trong lòng đột nhiên không hề chán ghét lam Dật Thần nữa nhưng không ngờ hắn lại có bộ mặt nghịch ngợm như thế , như là trẻ con vậy.

Sau khi Lam Dật Thần rời đi, dì Lý lập tức bưng thêm một bát cháo gà đưa cho Văn Hinh, chỉ sợ cô đói bụng.

Tới bữa cơm trưa, bởi vì có thêm Lam Dật Thần, nên không khí cực kì náo nhiệt.

“ Chị dâu, chị bây giờ có bảo bảo, phải ăn nhiều một chút.” Lam Dật Thần từ khách biến thành chủ, không ngừng gắp thức ăn cho Văn Hinh, sau đó cũng há miệng nhai đồ ăn, tùy ý giống như đây chính là nhà hắn vậy, không có chút kiêng kị gì cả. Thấy Du Thần ích ngồi đối diện hắn cau mày, nhưng cũng không hé răng nói nửa lời.

Mọi người đang dùng cơm, lại nghe Du Thần ích đột nhiên trầm giọng nói với Diêu phương: “ Mẹ, tuần sau con phải đi Đức tham gia hội nghị, có thể đi tầm nửa tháng, trong thời gian này chuyện công ty đành nhờ mẹ, có chuyện gì mẹ gọi điện ngay cho con.”

“ Con yên tâm, công ty còn có mẹ.” Diêu Phương không thay đổi sắc mặt, cũng không hỏi xem DU Thần Ích muốn tham gia hội nghị gì.

Lúc này, Lạc Tình ở một bên đột nhiên nói: “ Anh họ, em muốn đi cùng với anh.” Cô sẽ không tha bất kì cơ hội nào , miễn là có thể cùng DU Thần Ích đi chung một chỗ, huống chi lần này còn ra nước ngoài nha, vậy thì cơ hội cho cô càng tăng thêm rồi, cô thế nào lại có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.