Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 152: Chương 152: Tôi là Văn Hinh, không phải Tiểu Ảnh của anh ! 1




“Anh nuôi em.”

Tề Nhân kiệt không hề nghĩ ngợi lập tức nói

“ Chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ nuôi em cả đời, còn nữa… con của em.”

Anh một mực đợi cô gật đầu đồng ý, nhưng mà lần nào cô cũng cự tuyệt anh.

Lần này, cũng không phải ngoại lệ,

“ Anh nên biết, tôi không phải là loại người chỉ biết dựa vào người khác mà sống. nếu như mà tôi thực sự là người như vậy, anh còn muốn chăm sóc tôi cả đời sao?’

Cô nói xong, cười cười nhìn Tề Nhân kiệt, quả nhiên thấy hắn giật mình.

Tề Nhân kiệt nghe xong lời Văn Hinh nói, chỉ cảm thấy trong đầu “ oanh “ một tiếng, khiến anh sững sờ.

"Tiểu Ảnh, hãy để anh chăm sóc em mạnh khỏe.”

"Kiệt, anh nên biết tôi không phải là loại người chỉ biết dựa vào người khác mà sống. nếu như mà tôi thực sự là người như vậy, anh còn muốn chăm sóc tôi cả đời sao?’

Miền kí ức đã từ rất lâu chợt ùa về, chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, giống như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, rõ ràng như vậy. anh sững sờ nhìn lúm đồng tiền hoa lệ của Văn Hinh, sau đó một khuôn mặt cực kì hoàn mỹ xuất hiện, cuối cùng gương mặt trước mắt này với gương mặt đó lại trùng vào nhau.

"Tiểu Ảnh!"

Hắn không nhịn được mới thì thầm một tiếng, nhìn Văn Hinh với ánh mắt thâm tình, ánh mắt ấy Văn Hinh chưa từng thấy qua. Nhưng cô biết, chỉ có yêu tới tận xương tủy, tình yêu nồng đượm đó căn bản không cần nhiều lời, tình yêu đó có thể dễ dàng cảm nhận được, là khắc cốt ghi tâm.

Hôm nay, Tề Nhân KIệt đột nhiên hướng về phía cô nhưng lại gọi tên một người khác, cô liền đoán được, anh nhất định rất thích rất thích cô bé kia.

Cô đang định hỏi Tiểu Ảnh là ai thì một Tề Nhân Kiệt thâm tình trong chốc lát liền trở nên thống khổ khiến cô cũng không chịu nổi.

"Thế nào?" Cô quan tâm hỏi han, chưa bao giờ nghĩ một người luôn ngông nghênh, cuồng phóng không kiềm chế được tâm tình như Tề Nhân Kiệt mà cũng có lúc thống khổ như vậy.

Ai ngờ, Tề Nhân Kiệt đột nhiên ôm chặt lấy cô, chôn đầu vài vai cô, thống khổ nói:

Tiểu Ảnh, không cần rời bỏ anh, được không?’

Thì ra là, anh ta coi cô là Tiểu Ảnh trong miệng anh ta.

Hiểu rõ mọi chuyện, Văn Hinh bất đắc dĩ phì cười, cô đưa tay vỗ lưng Tề Nhân Kiệt, dịu dàng an ủi:

“ Anh yên tâm, một ngày nào đó, cô ấy nhất định sẽ trở về bên cạnh anh.”

Cô đoán, nhất định cô gái Tiểu Ảnh kia bỏ Tề Nhân Kiệt mà đi, cho nên anh ta mới thống khổ như vậy, nên mới coi cô là Tiểu Ảnh.

( Đọc đoạn này chỉ muốn tát cho Tề Nhân Kiệt vài cái, đúng là chỉ còn Lăng Hạo Hiên.)

“ Để anh chăm sóc em mạnh khỏe ? Lần này , anh nhất định sẽ không để em rời bỏ anh.”

Lúc này, trong lòng Tề Nhân KIệt , Văn Hinh chính là Tiểu Ảnh, chính là người phụ nữ duy nhất anh đã từng yêu .

“ Tôi là Văn Hinh, không phải Tiểu Ảnh.”

Văn Hinh nhắc nhở anh, cô cảm giác mình có chút tàn nhẫn.

Tề Nhân Kiệt lại ôm cô chặt hơn,

“ KHông, em chính là Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh của anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.